Chương 1030 Mục đích
Thu dọn ba lô và bình kim loại, Đỗ Địch An cùng Helisah quay về Vương Đô, có kim phiếu của Lothik nên vào thành đô cũng không tốn sức lực gì, sau khi lén đưa kim phiếu thuận lợi thông qua kiểm tra, đến chứng minh thân phận cũng không cần giao ra.
Đỗ Địch An rời đi cũng sắp một tuần rồi, không biết lúc này tiệc rượu đã bắt đầu chưa, nhưng lúc hắn theo Lothik vào thành cũng đã nghe đề cập đến, thời gian tiệc rượu khá dài, có thể đợi Ma Ngân Khẩn Cầu Giả được phê duyệt.
Nói vậy thì hiện tại tiệc rượu hẳn là chưa bắt đầu.
Hắn gọi một chiếc xe ngựa ven đường, nói địa điểm, phu xe lập tức lái xe về hướng khách sạn.
Ngồi xe hơn một giờ mới đến nơi, Đỗ Địch An nhìn đường phố, phát hiện Vương Đô này thực sự rất lớn, rất phồn vinh, có lẽ lớn hơn gấp ba lần so với Sylvia.
Đợi tới gần khách sạn, Đỗ Địch An nhìn lướt qua liền thở phào, Lothik và những người khác vẫn còn, xem ra tiệc rượu thật sự chưa bắt đầu.
Xuống xe ngựa, đưa hóa đơn, Đỗ Địch An cùng Helisha đi vào khách sạn.
Phu xe nhìn tiền trong tay, trợn mắt ngoác mồm, tiền này đủ để hắn kéo xe nửa năm, hắn định nói với Đỗ Địch An không có tiền để thối đã nhìn thấy bóng lưng Đỗ Địch An đi mất, ngẩng đầu nhìn lên mới nhất thời tỉnh ngộ, sau khi giả vờ ngây ngốc một hồi lâu, thấy Đỗ Địch An không quay lại mới lập tức điều khiển xe ngựa rời đi.
Đỗ Địch An mới vào khách sạn không được bao lâu, Lothik mang theo hai người chạy tới, nhìn thấy ở phòng trà bên cạnh đại sảnh, sững người một lúc, vội vàng bước tới gần Đỗ Địch An nói:
- Đỗ tiên sinh, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?
Đỗ Địch An liếc hắn một cái, biết hai vị thủ vệ Khai Hoản Giả phía sau nhận ra chính mình, vì vậy mới thông báo hắn, nói:
- Bàn bạc việc tư, không cần phải mang ngươi theo chứ?
Lothik phản ứng lại, trên mặt lóe qua vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh liền tươi cười lại, nói:
- Đương nhiên, ta mạo muội rồi, chỉ là lúc này Vương Đô hỗn tạp, Đỗ Địch An sau này muốn đi đâu thì thông báo với ta một tiếng, nếu không phải Sini thấy ngươi rời đi, ta còn tưởng ngươi mất tích rồi chứ….
Đỗ Địch An sao lại không biết kế vặt của hắn, lo lắng mình tìm những Lãnh Chúa khác, gây rối cho hắn, Đỗ Địch An khoát tay nói:
- Không cần ngạc nhiên, ta lớn vậy rồi, phỏng chừng cũng không ai dám lừa ta, nói đi nói lại, yến tiệc bắt đầu chưa, sao các ngươi vẫn còn ở đây?
- Đỗ tiên sinh nói đùa rồi.
Lothik cười khổ, nói:
- Lần này mời khá nhiều Lãnh Chúa, có nhiều Lãnh Chúa ở quá xa nên thời gian mới trải dài, cũng may Đỗ tiên sinh trở về đúng lúc, bằng không đã bỏ lỡ tiệc rượu lần này, lại tiếc nuối không thôi.
- Một tiệc rượu thôi, có gì để tiếc nuối.
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói.
Con ngươi Lothik hơi đổi, nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý mới kéo ghế ngồi xuống bên cjanh, nhẹ giọng nói:
- Đỗ tiên sinh không biết rồi, tiệc rượu lần này có người liên quan đến Vực Sâu cùng Cực Băng Trùng, gia tộc tổ chức tiệc rượu này tựa hồ bị một vị Vực Sâu sai khiến, như muốn đến Ngoại Bích tìm kiếm Cực Băng Trùng….
Nói tới đây, hắn nhìn Đỗ Địch An một chút.
Thái độ lúc trước của Đỗ Địch An, hắn liền đánh giá thực lực của Đỗ Địch An là cấp Chúa Tể, đối với loại cường giả này, khát vọng lớn nhất chính là Cực Băng Trùng.
Đỗ Địch An biết Lothik đoán ra được thực lực cùng thân phận của mình, nhưng lúc này hắn đã trở thành Vực Sâu, tuy vẫn cảm thấy hứng thú với Cực Băng Trùng nhưng không cần phải nhất thiết tham gia, nhưng hắn vẫn làm bộ, lộ ra mấy phần tò mò, hỏi:
- Đến Ngoại Bích tìm Cực Băng Trùng? Đây chính là mục đích của tiệc rượu lần này?
- Hơn phân nửa là vậy.
Lothik thấy Đỗ Địch An nóng lòng, Lothik nhanh chóng nói, nếu có thể đuổi Đỗ Địch An đi, hắn lập tức đi xin hủy việc mua Khẩn Cầu Giả, tuy như vậy phải bồi thường một phần ba chí phí, nhưng có thể cứu vãn được hai phần ba chi phí, không đến nỗi khiến hắn phá sản.
Đỗ Địch An nhìn hai mắt Lothik, trầm ngâm nói:
- Chờ tiệc rượu bắt đầu xem xem, tin tức của ngươi tuy không biết có được từ đâu, nhưng tin tức cũng chỉ là tin tức, chưa chắc đúng.
Lothik gật đầu, không nói thêm gì, đứng lên:
- Đỗ tiên sinh, nếu ngài trở lại rồi ta cũng không quấy rầy nữa, có chuyện gì có thể nói với ta, để trách khỏi việc bỏ lỡ tiệc rượu.
Đỗ Địch An gật đầu, nâng chén trà lên uống.
Lothik xoay người rời đi, hai vị thủ vệ sau lưng hắn liếc nhìn Đỗ Địch An, tuy Lothik tuyen bố với bên ngoài Đỗ Địch An chỉ là thủ vệ của hắn, nhưng hai người làm thủ vệ thiếp thân cho Lothik nhiều năm như vậy, nên cũng biết được người đồng hành còn lại với bọn họ đã bị thanh niên này giết chết.
- Cực Băng Trùng, đi Ngoại Bích sưu tầm……
Đỗ Địch An không để ý đến ánh mắt chung quanh, nhìn phong cảnh bên ngoài khách sạn, chìm đắm trong suy nghĩ. Hắn luôn cảm thấy tiệc rượu này là một cái bẫy, bằng không mục đích của tiệc rượu cũng không thể lan truyền tới nhanh như vậy, Lothik biết, những Lãnh Chúa khác cũng đều biết, thậm chí những Lãnh Chúa không được mời cũng biết được tin tức, loai tin tức lưu động trong bóng tối này lại có lúc truyền bá rộng rãi nhanh chóng như vậy.
Nhưng nếu nói thật sự có âm mưu gì, Đỗ Địch An lại cảm thấy không giống, lẽ nào tiệc rượu này còn có thể biến thành Hồng Môn yến sao?
Hắn không tin nhiều Lãnh Chúa sẽ bị chôn giết giữa Vương Đô, nói như vậy, lãnh địa của những Lãnh Chúa này sẽ không bị náo loạn, Vương Đô tất nhiên sẽ không muốn thấy tình huống như vậy, trừ phi chủ Vương Đô là một Bích Chủ tàn bạo ngu ngốc.
Nói đến ngu ngốc tàn bạo, Đỗ Địch An cảm thấy không phải không thể, dù sao thực lực đạt đến Vực Sâu không có nghĩa là phẩm đức và các phương diện tu dưỡng khác cũng đạt đến Vực Sâu.
Đời này có rất nhiều người kỳ quái, có được kỷ lục trong lĩnh vực của mình, nhưng nhân phẩm cùng tri thức lại rối tinh rối mù, cho dù là người chuyên môn nghiên cứu tri thức và văn học cũng như vậy, có thể viết ra văn chương ca ngợi cuộc sống nhưng lại có sự kinh sợ đối với sinh mệnh, có lẽ tất cả những gì hắn thành thạo là phác thảo nỗi kinh sợ đó.
Hắn đã gặp quá nhiều ví dụ ở Sylvia, khi cướp Vương thất lợi dụng những người kia để tạo thế, rất nhiều được xưng là đại sư công chính, được xưng là học giả phái tự do, không khuất phục dưới tiền tài cùng danh vọng.
Cái gọi là cương trực công chính, chỉ là thứ để chúng thu lợi nhuận thôi.
Đỗ Địch An phát hiện mình đã suy nghĩ quá xa, không khỏi lắc đầu cười khổ, hắn hôm nay không giống trước, mặc dù có âm mưu gì cũng có thể chịu đựng qua, dù sao ngoài việc hắn là Vực Sâu, Helisha cũng như vậy….