← Quay lại trang sách

Chương 1043 Nghênh chiến

Cấp Vực Sâu?

Đỗ Địch An rùng mình.

Thông qua cuộc nói chuyện của bọn Holani, trong lòng hắn cũng có chút hiểu biết đối với thực lực của nhân loại so với đẳng cấp tương ứng, hơn 300 hẳn là Vực Sâu cấp 1, mà Cực Hàn Băng Long kia cấp 372, vậy chính là cấp độ cực mạnh trong Vực Sâu.

- Ma thú Thạch Anhh?

- Đây là ngoài rìa của đầm lầy Ma Hố, sao có thể gặp phải vật này!

- Vậy, vậy nên làm gì?

Đoàn săn bắn sau hắn có chút rối loạn cùng kinh hoảng, tuy âm thanh của Holani rất thấp, nhưng những người kia đều là Khai Hoang Giả, thậm chí là Nội Hoang cùng Chúa Tể, vì vậy thính giác nhạy cảm, nghe được cả tiếng kim rơi, hơn nữa còn có người có thị giác lớn hoặc nhận biết nhạy bén, có thể nhận biết được tình hình phía trước. Bốn chữ “Ma thú Thạch Anh” vừa thốt ra, nhất thời khiến người khác hoảng hốt, tuy ở đây có năm vị Vực Sâu, nhưng…. trước mắt lại là một con ma vật Vực Sâu rất mạnh, năm vị Vực Sâu này sẽ đỡ đạn cho họ sao?

Khi Holani không do dự bỏ qua mấy tiểu đội tiên phong, mọi người trong đoàn săn bắn gặp nguy hiểm, nếu không phải do Barker cũng ở đây thì bọn họ sớm đã chạy tứ tán rồi.

Tuy nhiên, lúc này mọi người đã hạ quyết tâm, một khi xuất hiện nguy hiểm sẽ bảo toàn tính mạng trước, còn có thể trở về Cự Bích hay không, hay có bị Barker đuổi bắt hay không thì bọn họ cũng không quan tâm nhiều nữa rồi.

- Trốn cũng không kịp nữa rồi, cho dù chúng ta có thể chạy thì bọn họ cũng không thể, bây giờ phải dựa vào chúng ta để dò đường rồi.

Holani thấy Đỗ Địch An cau mày, lập tức nói:

- Bốn người chúng ta, thêm bạn gái của ngươi, muốn giết nó cũng không khó, ta không tin một chọi năm mà nó vẫn có thể làm rung động đất trời!

Đỗ Địch An tự biết điều này, tỏ thái độ, nói:

- Được, nhưng cũng chỉ là một ma vật Vực Sâu, bốn người chúng ta là đủ rồi.

Ba người thấy hắn không muốn để Helisha ra tay, khẽ cau mày, Monica nói:

- Muốn tốc chiến tốc thắng thì năm người đồng loạt ra tay sẽ tốt hơn, động tĩnh càng lớn thì càng bất lợi cho chúng ta.

- Ta biết, cứ ở đây nói nhiều, chi bằng lập tức ra tay, ta không tin bốn người chúng ta không giải quyết được nó!

Đỗ Địch An lạnh lùng nói.

Monica khẽ cau mày, muốn nói thêm nhưng Barker đã xen vào:

- Đã như vậy thì chúng ta lên!

Nói xong nhún người nhảy lên, phóng về hướng ma thú Thạch Anh, trong nháy mắt đã cách bốn, năm dặm.

Holani thấy hắn xuất thủ trước, cũng không nói thêm gì, quay sang dặn dò với Chúa Tể bên cạnh, bảo những người khác ở yên tại chỗ đợi lên, sau đó lập tức bay theo.

Đỗ Địch An không để ý đến Monica, mang theo Helisha cùng phóng đi, tuy hắn không có ý định để Helisha ra tay, nhưng vẫn theo thói quen mang nàng bên mình, chỉ quan sát thôi cũng được.

Đợi Đỗ Địch An bay đến gần chiến bãi, đã thấy Barker cùng Holani đánh nhau với ma thú kia, nhưng họ vừa đánh vừa lui về hướng đại đội, rõ ràng là muốn Đỗ Địch An cùng Monica lại giúp sức.

Đỗ Địch An thấy hai người đều không triển khai ma thân, trong lòng thầm cười gằn, cũng không xuất ra ma thân, hắn rút chiến đao Cắt Rời xông lên, chỉ thấy toàn thân ma thú Thạch Anh hóa đá, nhưng tảng đá tự nhiên cũng không thể dị hóa thành sinh vật, có lẽ là bản thân ma vật này thích ăn đá nên thân thể dị hóa thành hình nham thạch, hắn xông lên chém một đao vào chân nó, gọt xuống mấy hòn đá.

Ma thú Thạch Anh vốn bị Holani cùng Barker hấp dẫn nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng, cúi đầu nhìn xuosng, vung vẩy thạch quyền to lớn đập tới hướng Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An hơi biến sắc, thầm mắng một tiếng, lập tức lùi về sau.

Ma thú gầm thét đuổi theo, hoàn toàn bỏ qua Holani cùng Barker, trực tiếp đuổi theo Đỗ Địch An.

Nhìn thấy tình huống này, trong lòng Đỗ Địch An tức giận, hắn vẫn là đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của hai người này, rõ ràng nhìn thấy như đang kiềm chế Thạch Anh nhưng lại không tạo thương tổn cho nó, ngược lại chính mình tùy tiện chém một đao lập tức liền thu hút ma thú.

Lúc này, Monica cũng đuổi lại, thấy ma thú truy đuổi Đỗ Địch An, sửng sốt một chút, rất nhanh liền lập tức xông lên.

Đỗ Địch An thấy Monica tiếp viện từ phía sau, trong lòng thầm thở phào, nữ nhân này tuy miệng lưỡi làm hắn không thích, nhưng lại đơn thuần hơn Barker cùng Holani một chút, trái lại hai vị kia lúc này lại “lo lắng” truy đuổi sau lưng ma thú, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách, tựa hồ như làm thế nào cũng không đuổi kịp, Đỗ Địch An vô cùng phẫn nộ.

Hắn không dẫn ma thú Thạch Anh về hướng Monica mà đột nhiên dừng lại, lập tức xông về phía trước, lúc này khiến ma thú không thể phản ứng, Đỗ Địch An thừa cơ hội bay ngang qua chân nó.

Ma thú Thạch Anh xoay đầu lại, lập tức đón nhận sự truy đuổi của Holani cùng Barker.

Hai người không ngờ Đỗ Địch An lại đột nhiên quay hướng lại, nhất thời biến sắc, nhưng giờ khắc này đối diện với ma thú, bọn họ cũng không cách nào làm bộ, chỉ có thể tiếp tục tiến lên.

Đỗ Địch An thấy hai người không công kích đến nơi đến chốn, xoay quanh như đang hái hoa, sắc mặt hắn lạnh xuống, nói:

- Nếu không nhanh chóng giải quyết vật này, thu hút những quái vật khác đến thì mọi người đều bất lợi, diễn quá giả cần gì phải diễn.

m thanh hắn không lớn, nhưng Holani cùng Barker có thể nghe rõ, trong mắt hai người có hơi lúng túng, sau một khắc, Barker dẫn đầu nói:

- Đỗ huynh đệ hiểu lầm rồi, biểu bì của ma thú Thạch Anh thô dày, chúng ta tuy toàn lực công kích nhưng vẫn không có hiệu quả lớn, xem ra chỉ có chúng ta toàn lực ra tay, tiến vào ma thân chiến đấu.

Đỗ Địch An lạnh rên một tiếng, nói:

- Đã như vậy còn chần chừ cái gì?

Holani nhẹ nở nụ cười, binh khí trong tay nhanh chóng hòa tan, trong nháy mắt, thân thể hắn hóa thành một con chim đen cao gần ba mét, đầu lồi ra như quạ đen, bộ mặt bị lông chim bao trùm, nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện bên trong cánh bám đầy châm đen, nếu như bị cánh này đập trúng sẽ tạo thành thương tổn khủng bố.

Đỗ địch An liếc mắt nhìn biến hóa, ánh mắt hơi lấp lóe, ma thân này quả nhiên chưa từng thấy trước đây.

Barker một bên khác cũng tiến vào trạng thái ma thân, thân thể như một bộ xương hình người, nhưng trên lưng có một đôi cánh to lớn bằng xương như ác ma trở về từ địa ngục, cánh tay duy trì hình dạng bộ xương con người nắm xương kiếm đen kịt, xương sườn ngực là một màng thịt đen mỏng, làm lộ ra xương sườn màu trắng cực kỳ bắt mắt.

Lúc này ma thân của Đỗ Địch An vẫn chưa xuất hiện, hắn nhìn về hướng Monica, nàng cũng tiến vào trạng thái ma thân, thân thể như một con bướm linh xảo, màu da toàn thân trở nên trắng bột như loại sơn lót tường, tròng mắt đỏ như máu tương đối quỷ dị, tuy đường viền gò má vẫn mỹ lệ như trước nhưng cũng khiến tăng thêm nữa phần tà miện.

Sau khi tiến vào ma thân, nguyên trạng biến đổi.

Trong lòng Đỗ Địch An bỗng nhiên có chút xúc động, hai vị Holani cùng Monica vốn là tuấn nam mỹ nữ, nhưng khi tiến vào ma thân lại khủng bố như quái vật, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Đây chính là nguyên nhân cơ bản vì sao quý tộc lại kỳ thị chiến binh.

Lúc này, sau khi ba người tiến vào ma ngân, Barker ho nhẹ một tiếng, nói:

- Đỗ huynh đệ, ngươi sao vậy?

Sắc mặt Đỗ Địch An lạnh lùng, chiến đao Cắt Rời trong tay hòa tan, nhanh chóng tiến vào trạng thái ma ngân, đồng thời tránh thoát một quyền của ma thú Thạch Anh đập tới, oanh một tiếng, cát bụi bay tung tóa, thân thể hắn cũng bay lên trời.

Toàn thân trải rộng gai nhọn cùng lưỡi đao, phảng phất như vô số lưỡi đao sắc nhọn hỗn hợp tạo thành thân thể, ma thân dữ tợ bay lơ lửng giữa không trung, ba người nhìn sững, trong mắt lộ ra mấy phần khiếp sợ cùng uy nghiêm.

Bề ngoài của ma thân thường có quan hệ với năng lực,tuy lúc này không phải tuyệt đối, nhưng hình tượng ma thân khủng bố của Đỗ Địch An lúc này khiến họ có một cảm giác duy nhất, chính là phá hoại!