Chương 1044 Lực từ
Đỗ huynh đệ, xem dáng vẻ Ma Ngân của ngươi thì hẳn là loại công kích, chúng ta cùng kiềm chế chính diện ma thú Thạch Anh, thế nào? Để hai người bọn họ đánh từ phía bên cạnh, tốc chiến tốc thắng!
Barker nhìn Đỗ Địch An sau khi ma hóa, gương mặt lập tức tươi cười, lớn tiếng nói.
Đỗ Địch An quay đầu nhìn, thực tế hắn không cần quay đầu cũng có thể nhìn thấy Barker, tầ nhìn bao quát sau khi ma hóa khiến hắn có thể nhìn rõ sự biến hóa trên gương mặt ba người họ, nhưng để che giấu điểm ấy nên hắn vẫn quay đầu lại, nói:
- Được, nhưng hai người bọn hắn có thể tổn thương được vật này sao?
Holani thấy Đỗ Địch An đồng ý, lộ ra nụ cười, nói:
- Đỗ tiên sinh yên tâm, cái này giao cho bọn ta là được.
Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn, không nói thêm gì, kiềm chế chính diện là nguy hiểm nhất, nhưng vì tốc chiến tốc thắng nên hắn cũng lười nói nhiều, huống hồ còn có Barker cùng hắn kiềm chế, vị Bích Chủ này thực lực phải mạnh hơn Holani cùng Monica, hai người hiệp trợ cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Trên thực tế, hắn cảm giác mình hắn đấu với ma thú này cũng không có vấn đề gì.
Lúc trước ma thú Thạch Anh tấn công hắn mấy lần, hắn không ma hóa cũng vẫn dễ dàng tránh thoát được, nếu ma thú Thạch Anh này vẫn giữ tốc độ đó thì hắn cảm giác mình có thể lập tức xé rách!
Hắn có tự tin này vì lúc trước chiến đao Cắt Rời có thể tổn thương được ngón chân của nó, huống hồ lưỡi dao sau khi ma hóa lại càng sắc bén hơn.
Nhưng có ba người Barker ở đây, hắn không muốn bại lộ thủ đoạn chiến đấu, để tránh việc bọn họ đề phòng, dù sao sau khi tìm được Cực Băng Trùng, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến tranh đoạt kịch liệt!
Rống!
Ma thú Thạch Anh phẫn nộ giơ nắm đấm nện ngực, lần thứ hai phóng về hướng Đỗ Địch An cùng Barker.
- Ta trên ngươi dưới.
Barker chủ động bay về phía vai ma thú, xương kiếm trong tay chém xuống, vẽ ra một rãnh sâu.
Biểu bì nham thạch hóa trên vai của ma thú tựa hồ có cảm giác đau, gào thét đưa tay chộp tới Barker.
Đỗ Địch An thấy Barker thu hút sự chú ý của nó, không do dự lập tức phóng về hướng ngực ma thú, nếu Barker đã chủ động đánh trên người ma thú, chia sẻ sự nguy hiểm, hắn cũng không nhàn rỗi, ít nhiều cũng phải ra chút sức lực.
Phốc!
Mấy lưỡi dao ma hóa trên người quét qua ngực ma thú, nhất thời tạo ra vài vết nứt như bị móng vuốt lớn xé qua.
Đỗ Địch An cả kinh trong lòng, để không thu hút sự chú ý của nó, hắn chỉ dùng ba phần mười lực, chuẩn bị trước sẽ chỉ để lại một vết nông, nếu chỉ là một vết thương nhẹ thì chưa chắc nó sẽ chú ý đến, như vậy hắn sẽ không phải chịu lửa giận của ma thú.
Nhưng không ngờ, chỉ ba phần mười lực đạo lại hoàn toàn không kém với vết thương mà Barker chém xuống, thậm chí còn sâu hơn!
Đỗ Địch An thầm cười khổ trong lòng, chỉ thấy ma thú Thạch Anh quả nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn, lần thứ hai phát ra tiếng rít gào phẫn nội, bỏ qua Barker và đánh tới Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhanh chóng lắc mình tránh né, đồng thời chú ý bóng người Barker để tránh hắn đánh lén, đương nhiên Đỗ Địch An cũng tìm cơ hội để đánh lén.
Nếu có thể giải quyết bớt một vị, áp lực của hắn sẽ giảm bớt rất nhiều, dù mối quan hệ rạn nứt thì cũng không lo mình sẽ mất mạng.
- Đỗ huynh đệ khá lắm, chẳng trách có dũng khí vượt qua Vực Sâu.
Barker thấy Đỗ Địch An thu hút ma thú, ngưng mắt nhìn, nhất thời thấy vết rách trên ngực nó, trong lòng cả kinh, không ngờ lực công kích của Đỗ Địch An lại kinh khủng như vậy. Lúc bọn họ công kích ma thú Thạch Anh dù không xuất toàn lực, nhưng lúc chiến đấu cũng thăm dò phòng ngự trong thân thể nó, dù là hắn thì cũng cần ra tay toàn lực mới có thể tạo ra thương tổn khả quan, nhưng hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện ra tay, đòn lúc trước chỉ dùng chưa tới bảy phần mười lực đạo, bây giờ nhìn thương thế mà Đỗ Địch An gây ra rõ ràng lớn hơn hắn, điều này nói rõ sức công kích của Đỗ Địch An không kém hắn bao nhiêu.
Đỗ Địch An không để ý tới việc hắn xưng hô “Đỗ huynh đệ”, thở hổn hển mấy hơi, nhanh chóng ngăn chặn thở dốc, bên ngoài duy trì dáng vẻ yên bình, nói:
- Bích Chủ đại nhân quá khen rồi, vẫn là giải quyết trước rồi nói sau.
Barker biết lúc này không hợp để nói chuyện, bằng không khó tránh khỏi khiến những người khác cảm giác mình quá mức điêu luyện, hắn nhìn lướt qua, thấy Đỗ Địch An thu hồi dáng vẻ thở dốc, hơi nhếch môi, tiếp tục vọt tới ma thú Thạch Anh.
Rống!
Ma thú chuẩn bị công kích Đỗ Địch An, thấy Barker bay tới, nhân loại làm tổn thương vai nó làm nó đau nhức, không ngờ lại xuất hiện, nó hét lớn một tiếng, đột nhiên nhấc chân đạp xuống đất.
Oành!
Đại địa rung động, bụi bay tứ tung.
Đỗ Địch An vừa định đợi bụi tan bớt đi rồi công kích, đột nhiên mí mắt giật lên, trong lòng ngơ ngác lập tức lắc mình né tránh, vèo một tiếng, một mỏm núi đá sắc bén đâm vào vị trí hắn vừa rời khỏi, nếu lần này di chuyển chậm một bước, có khi không chết cũng bị thương.
Kim quang trong mắt Đỗ Địch An lóe lên, ánh mắt nhìn xuyên khói bụi, trong nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng xung quanh khiến hắn không khỏi ngơ ngác, chỉ thấy mấy chục cây gai nhọn nhô ra từ mặt đất, những gai nhọn này sinh trưởng từ đất bùn, tựa hồ như bị ma thú Thạch Anh điều khiển hình thành.
Đây là năng lực gì?
Đỗ Địch An kinh sợ, nghĩ không thông.
Sau một khắc, hắn cảm giác thân thể đột nhiên bị một luồng sức mạnh không tên bao phủ, lôi thân thể của hắn bay về hướng ma thú.
Cùng lúc đó, ngực của nó biến hóa, lồi ra một thạch góc sắc bén, thân thể Đỗ Địch An lại vừa vẹn bay tới thạch góc này.
- Đây là sức mạnh gì?
Đỗ Địch An trợn mắt, trong lòng có một tia sợ hãi, nhưng hắn cũng trải qua nhiều lần sống còn nên rất nhanh phản ứng lại, toàn lực động cánh, vèo một tiếng, thoát ra khỏi lực cổ quái kia, lần thứ hai kéo dài khoảng cách với ma thú Thạch Anh.
Một bên khác, thân thể Barker trực tiếp bay về phía một thạch góc nhô ra từ ả vai của nó, khi tới gần, Barker đột nhiên vung kiếm, oành một tiếng, thạch góc bị chém đứt, hai chân Barker đạp trên bả vai của nó, dùng sức giẫm một cái rồi bay ngược ra ngoài kéo dài khoảng cách, so với Đỗ Địch An chạy trối chết, hắn có vẻ càng thành thạo điêu luyện hơn, còn muốn dựa thế phản kích nó.
Đỗ Địch An thấy cảnh này, suy tư, xem ra quái lực lúc nãy là do ma thú này làm ra, nhưng loại sức mạnh không khống chế này là năng lực gì? Lẽ nào là ý niệm khống chế vật?
Đỗ Địch An cảm thấy không có khả năng lắm, loại năng lực này quá mức thần kỳ, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Lúc này mặt đất đột nhiên gợi sóng, dùi đá lít nha lít nhít bay lên như mưa bắn về phía bốn người bọn hắn.
Đỗ Địch An ngẩn ra, đột nhiên hiểu rõ nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ những năng lực mà nó thể hiện ra lúc này là cùng một năng lực? Nếu vậy, hắn đại khái đoán được năng lực của nó là gì rồi.
Lực từ!
Thông qua từ trường của bản thân để khống chế từ trường chung quanh cùng lực hút, hơn nữa từ công kích trước mắt, ma thú Thạch Anh tựa hồ chỉ có thể khống chế đá, mặc dù lúc trước có thể kéo hắn qua nhưng căn bản vẫn là khống chế đá, thông qua lực từ của nó để kéo Đỗ Địch An qua.
Nghĩ tới điểm này, Đỗ Địch An đột nhiên cảm thấy tài nghệ chiến đấu của nó quả thực là nghệ thuật.
Vèo! Hắn vung lưỡi dao, phóng tới đánh nát dùi đá, đồng thời nhìn phía sau ma thú Thạch Anh, Holani cùng Monica đã tiếp cận đến sau lưng nó, thắng bại rất nhanh sẽ được công bố.
Đang lúc này……
Một tiếng vang nhỏ từ phía sau truyền đến, là âm thanh đạn tín hiệu, lúc trước Đỗ Địch An nghe qua mấy lần, rất quen thuộc với âm thanh này.
Nhất thời nhìn thấy tín hiệu màu đỏ báo động nguy hiểm bắn vào không trung, khoảng cách cái kia chính là nơi mà đại đội dừng lại.
Đỗ Địch An hơi biến sắc, nhìn phía đạn tín hiệu, lúc này nhất thời thay đổi sắc mặt.