Chương 1045 Thuấn chém
Chỉ thấy một nguồn nhiệt dồi dào xuất hiện ở giữa đại đội, nguồn nhiền này như một núi nhỏ, cao chừng mười thước, nguồn nhiệt hỏa hồng tương phản mạnh so với nguồn nhiệt của các chiến binh tạo thành, giống như màu đỏ sẫm và màu hồng nhạt. Mặc dù trong đó có một vài nguồn nhiệt của Chúa Tể, nhưng màu sắc cũng nhạt hơn nguồn nhiệt này nhiều, theo nồng độ thì có lẽ mạnh hơn ma thú Thạch Anh trước mặt hắn mấy phần.
Là một ma vật Vực Sâu?
Khóe miệng Đỗ Địch An hơi động, mặc dù hắn biết Ma Hố này cực kỳ nguy hiểm, có thể gặp phải ma vật Vực Sâu, nhưng không ngờ lại gặp phải hai con ở đây! Đại đa số ma vật đều có địa hình lãnh địa, cùng một lãnh đại hầu như không thể có con thứ hai cùng cấp khác loài, cái này liên quan đến tranh cướp tài nguyên lãnh địa, không thể chấp nhận được, nhưng sự thật trước mắt nói với hắn rằng không gì là không thể.
- Là một con Vực Sâu!
Holani cũng kêu lên một tiếng, rõ ràng cũng chú ý đến động tĩnh phía sau.
- Đáng chết, sao lại xui xẻo như thế, nhanh giải quyết con này, bằng không đợi con kia lại liền thêm phiền phức!
Barker tức giận mắng một tiếng, vung xương kiếm phóng về hướng ma thú Thạch Anh.
Holani tựa hồ cũng biết tình huống nguy cấp, bỗng dưng rít một tiếng, mỏ quạ đen phát ra âm thanh chói tai, cánh đầy gai nhọn võ cánh, tốc độ còn nhanh gấp đôi lúc trước phóng về hướng Thạch Anh.
Tiếng rít chói tai của hắn lập tức thu hút sự chú ý của ma thú Thạch Anh, để nó bỏ qua Đỗ Địch An cùng Barker mà xoay người nhào tới Holani.
Thấy nó đột nhiên xoay người, Holani biến sắc, muốn ngừng thân thể nhưng thân thể vừa dừng lại thì lại lần nữa phóng về hướng ma thú Thạch Anh, lần này không phải do hắn khống chế mà là bị kéo qua.
- Không!
Holani hét lớn một tiếng, điên cuồn vẫy cánh nhưng vẫn không dừng thân thể lại được, sau một khắc, ma thú Thạch Anh vung tay che ánh mặt trời, mạnh mẽ đánh xuống đỉnh đầu Holani.
Holani tỏ vẻ kinh nộ, khi thạch chưởng sắp vung tới lại đột nhiên ngừng lại, đồng thời gia tăng tốc vỗ cánh, trong nháy mắt tránh được, thân thể vượt qua thiên thạch bay về hướng ma thú Thạch Anh, lần này cũng không cách nào dừng lại. Mà ma thú Thạch Anh cũng phản ứng rất nhanh, khi Holani tránh thoát sự công kích của hắn, lồng ngực nó cũng nhanh chóng nhô ra từng gai nhọn sắc bén, vô cùng tráng kiện, hoàn toàn có thể xuyên thủng Holani.
- Cứu ta!
Holani nhịn không được kêu to, trong âm thanh có một tia sợ hãi, Monica gần hắn nhất cũng cách hơn hai mươi mét, căn bản không kịp viện trợ.
Thời điểm tất cả những thứ này sắp va vào, Holani đột nhiên nghiêng thân thể, mở ra bốn cánh, thanh đổi tinh thần bay ra một độ cong hướng lên trên, độ cong này có thể giúp hắn không bị đâm vào gai nhọn trên lồng ngực ma thú, nhưng lại vừa vặn về hướng miệng nó.
Ma thú Thạch Anh phản ứng rất nhanh, lúc Holani sắp bay tới, đột nhiên mở miệng lớn như chạu máu phát ra một âm thanh quái dị, sau một khắc, Holani không kịp phanh lại mà đâm thẳng vào miệng ma thú Thạch Anh, bị nuốt xuống!
Con ngươi Đỗ Địch An thu nhỏ lại, liền bị ăn như thế sao? Holani là cường giả thâm uyên lại không chịu được một đòn như vậy? Không, không phải hắn yếu, mà ma thú Thạch Anh này quá mạnh!
- Súc sinh, nhả ra!
Một tiếng gầm lên, Barker vung kiếm chém trên vai ma thú, hắn vừa đuổi tới liền nhìn thấy Holani bị nuốt, lúc này tỏ vẻ cáu giận, nếu hắn tới sớm nửa giây thì có thể cướp Holani dưới mép ma thú rồi.
Ma thú bị chém một đường dài trên vai, không có máu tươi nhưng tựa hồ nó vẫn đau đớn, phát ra tiếng gào thét, vung tay ném tới hướng Barker.
Barker không mạnh mẽ chống đỡ, hắn dùng chân đạp trên vai ma thú, mượn lực để lùi ngược lại, nhưng chỉ mới bay một nửa thì tốc độ hắn đột nhiên chậm lại, như thể bỗng nhiên rơi vào đầm lầy.
Thân thể chỉ chậm chạp trong chốc lát, Barker thay đổi sắc mặt, lúc hắn bạo phát toan lực vung sức mạnh, trước mắt đột nhiên đen kịt như hai quả đấm lớn đập xuống.
Oành!
Thân thể Barker đập mạnh xuống mặt đất dưới chân ma thú Thạch Anh, mặt đất rung chuyển đầy bụi, thân thể hắn bị đập xuống hơn mười mét, có thể thấy được cú đấm này khủng bố đến cỡ nào!
Đỗ Địch An dùng nhìn xuyên để nhìn thấy thân thể Barker, không chết nhưng xương sườn của ma thân bộ xương bị gãy mất bốn băn cái, thoi thóp.
Trong nháy mắt, hai vị Vực Sâu, một người vị nuốt, một người bị trọng thương!
Tất cả những thứ này diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Đỗ Địch An khó có thể tin, dù hắn biết người chiến đấu với ma vật cùng cấp thì ma vật mạnh hơn nhiều, nhưng không ngờ lại có khác biệt lớn như vậy!
Rống!
Ma thú Thạch Anh rít gào phẫn nộ, nhất chân đạp xuống nơi Barker, lúc nó đạp xuống, mặt đất bùn co lại đè lên Barker khiến hắn phun ra ngụm máu lớn, giãy dụa bên trong.
Đang lúc này, Monica bỗng nhiên xuất hiện sau lưng ma thú, ngân kiếm tỏng tay đâm tới đầu nó, tăng sức mạnh đâm thẳng vào đầu ma thú, lúc Monica định rút về thì phát hiện không thể di chuyển ngân kiếm!
Nàng thay đổi sắc mặt, quyết định vứt kiếm, nhanh chóng nói với Đỗ Địch An đang sững sờ tại chỗ:
- Công kích của ngươi mạnh hơn ta, ta kiềm chế, ngươi công kích, tốc chiến tốc thắng!
Nói xong thân thể nàng mềm mại bay đến trước mặt ma thú Thạch anh, da thịt màu trắng bên ngoài nhanh chóng nhúc nhích biến thành một cây cung, àng lấy ra một mũi tên vàng trong khôi giáp, mũi tên này vốn dĩ là một phần của khôi giáp, đến lúc này Đỗ Địch An mới biết cái này có thể tách xuống.
Thêm vào mũi tên, Monica nhắm bắn vào mắt ma thú.
Hốc mắt của nó là hai hố đen, mũi tên bắn thẳng vào khiến nó phát ra tiếng rít gào đau đớn, một tay che mắt, sau đó lập tức đuổi về hướng Monica.
Monica bay lên, né tránh cú đánh của ma thú, nhìn nhẹ nhàng nhưng cực kỳ hung hiểm.
Tình huống nguy hiểm, Đỗ Địch An không suy nghĩ thêm, chuyện đến nước này, hắn cũng không thể tiếp tục ẩn giấu sức mạnh, bằng không đợi một con Vực Sâu khác lại đây, hắn có thể sẽ phải lộ càng nhiều mới có thể giải quyết được.
Vèo!
Đỗ Địch An vọt tới từ mặt bên.
Đây là lần đầu tiên hắn toàn lực ra tay sau khi trở thành Vực Sâu, thân thể xẹt qua như tàn ảnh, nhanh đến mức chính hắn cũng có chút không thích ứng.
Ma thú Thạch Anh đang nổi giận nên không để ý tới Đỗ Địch An đến gần, Đỗ Địch An nhanh đuổi theo nó, cảm giác cũng không phí sức, hắn rút trình độ lên cao, bay đến một bên cổ ma thú, hàn quang trong mắt lóe lên, vùng buốn lưỡi dao sắc nhọn toàn lực ra ngoài.
Phốc phốc phốc phốc!
Phần gáy của ma thú lập tức bị chém ra!
Lưỡi dao sắc dài hai mét trên lưng cắt ra tạo thành vết thương khoảng chừng một mét sáu, chém ra một nửa phần gáy của Thạch Anh, nếu hắn đến gần thêm chút nữa, phỏng chừng có thể trực tiếp chặt đứt đầu nó!
Bốn lưỡi dao sắc vẽ ra vết thương rất lớn, phần gáy của nó chỉ lưu lại chưa tới một phần ba, Đỗ Địch An cấp tốc nhấc chân đạp tới.
Lần này là một cước đá vào gò má nó, oành một tiếng, phần gáy còn sót lại của ma thú bị một cước này bẻ gãy, đầu lâu to lớn rơi xuống như một tảng đá lớn đập xuống, khiến mặt đất tạo thành hố sâu, lăn mấy cái liền bất động, mà ma thú Thạch Anh mất đi đầu, chạy vài bước về phía trước rồi gục xuống.
Bụi bặm tung bay, ma thú Thạch Anh ngã xuống bất động.
Đỗ Địch An dùng nhìn xuyên thấy được nguồn nhiệt trên người nó nhanh chóng phân tán, nồng độ yếu đi, đây là dáng vẻ tử vong.
Hắn ngớ ngẩn, cảm thấy khó tin, liền bị mình giết chết như vậy sao?