Chương 1046 Hủ Bùn quỷ
Monica cũng cảm thấy không thể tin được, thời điểm đầu của con quái vật thạch anh khổng lồ vừa rơi xuống trước mặt, nàng hoàn toàn ngây người, đây chính là Thạch Anh ma thú sao, với sức phòng ngự khủng bố cùng danh tiếng ma vật cấp Vực Sâu, lại bị Đỗ Địch An chặt đứt đầu dễ dàng?
Nàng không tin nổi, nhưng đầu của Thạch Anh ma thú to lớn kia liền như thế rơi xuống trước mặt, nàng không thể không tin, Thạch Anh ma thú này kém thông minh hơn những Ma vật cấp Vực Sâu khác, căn bản sẽ không hiểu được mưu kế giả chết, hơn nữa với năng lực của mình, nàng cũng có thể đoán ra Thạch Anh ma thú này thực sự đã chết.
Răng rắc!
Barker bò ra từ trong đất bùn, thứ hắn nhìn đầu tiên chính là nơi đầu Thạch Anh ma thú rơi xuống, sau khi nhìn rõ cái đầu kia, trong mắt hắn lóe lên một tia khiếp sợ, không ngờ cảm nhận của mình lại là sự thật, chẳng trách mật độ bùn đất mà Thạch Anh ma thú thu nạp lúc trước lại bỗng nhiên bị bỏ dở.
Hắn quay đầu nhìn sững Đỗ Địch An, con ngươi lấp lóe nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường, đặt mông ngồi xuống đất thở hồng hộc, vừa thở vừa hỏi:
- Đây là do hai người các ngươi giết?
Monica liếc mắt nhìn hắn, trong lòng hơi bỉu môi, nàng cũng biết một chút về năng lực của Barker, nàng không tin lúc hắn ở trong lòng đất thì không biết chuyện gì xãy ra ở bên ngoài, chỉ là biết rõ còn hỏi thôi, nhưng nàng cũng lười vạch trần, gây thù hằn cũng không tốt cho bản thân, chỉ có thể trả lời:
- Không liên quan gì đến ta, là một mình Đỗ tiên sinh giải quyết, sớm biết Đỗ tiên sinh lợi hại như vậy, chúng ta cũng không cần phí khí lực lớn như vậy rồi.
Nghe thấy hai người nói chuyện, Đỗ Địch An cũng tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn Barker, ánh mắt nhìn lướt qua nơi xương sườn bị gãy của hắn, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng không biểu lộ ra, chỉ nói:
- Một kích toàn lực, ta cũng không ngờ nó lại bất cẩn, vẫn là nhờ có tiểu thư Monica thu hút sự chú ý của nó, bằng không ta cũng không tìm được cơ hội công kích nhược điểm của nó, một đòn mất mạng.
- Đỗ tiên sinh khiêm nhượng rồi.
- Nào có, ăn ngay nói thật thôi.
Thấy hai người bỗng nhiên khiêm tốn đến lạ, Barker dở khóc dở cười, nói:
- Các ngươi cũng đừng chối qua chối lại nữa, cho dù thế nào, vật này cũng là bị hai người các ngươi giết, may mà các ngươi ra tay đúng lúc, bằng không ta chịu thiệt thòi lớn rồi.
- Thực lực của Vách tường chủ mạnh mẽ, cho dù không có bọn ta, ngươi sớm muộn cũng có thể giết được nó.
Đỗ Địch An dùng khẩu khí an ủi nói.
Barker cười khổ lắc đầu nhưng không nói gì, chỉ là trong lòng phân tích Đỗ Địch An, tuy hắn không trực tiếp nhìn thấy chuyện phát sinh bên ngoài khi nãy, nhưng thông qua nhận biết mơ hồ cũng đoán được đại khái tình huống, Đỗ Địch An một đòn giết chết Thạch Anh ma thú, sức mạnh của tên này còn mạnh hơn nhiều so với dự đoán của hắn trước kia, hơn nữa lực công kích cũng cực khủng bố. Nếu để hắn ra tay, cho dù dốc hết toàn lực cũng chưa chắc có thể chặt đứt đầu Thạch Anh ma thú trong một chiêu kiếm, phỏng chừng cắt đến một nửa sẽ kẹt bên trong, bởi vậy có thể thấy được ma ngân của Đỗ Địch An hẳn là loại công kích cực bá đạo.
Lúc Barker phân tích thực lực của Đỗ Địch An, trong lòng Đỗ Địch An cũng đang suy tư, lúc trước hắn cảm thấy khó mà tin nổi, không phải là cảm giác mình có thể dễ dàng liền giết chết Thạch Anh ma thú, trong cảm giác của hắn, từ đầu đến cuối đều không sợ Thạch Anh ma thú, tấn công cùng tốc độ truy kích của người sau cũng không đáng sợ, chính mình cũng có thể làm được.
Sở dĩ hắn giật mình là không ngờ Holani cùng Barker lại bị vật này đánh bại, bại quá nhanh, hai người bại dưới Thạch Anh ma thú khiến hắn không thể không toàn lực ra tay.
Kết quả lại chém giết dễ như ăn cháo!
Hắn ngoài nghi Barker cố ý ngụy trang bị thương, cứ như vậy sẽ không cần xông lên trước nhất, đồng thời có thể khiến hắn cùng Monica đến ứng phó với ma thú, mượn cơ hội quan sát sức mạnh của bọn họ. Ngoài ra, nơi của đại bộ đội lại xuất hiện một con Ma vật cấp Vực Sâu, nếu bọn họ bị thương, như vậy trọng trách giải quyết một con ma vật kia cũng sẽ rơi trên đầu bọn hắn.
Chỉ là hắn thấy Barker bị thương vô cùng nghiêm trọng, nếu ngụy trang bị thương, vậy chẳng phải là quá tàn nhẫn.
Nghĩ trong chốc lát, Đỗ Địch An vẫn cảm thấy Barker bị thưởng nuẩ thật nửa giả, cho dù thế nào, một thương của hắn lúc đó dồn ép bản thân phải bại lộ thực lực, nếu hắn ngụy trang thì càng chứng tỏ rõ.
Đối với những cao thủ cấp Vực Sâu này, hắn cảm giác mình không nên bất cẩn hơn nữa.
- Holani hẳn là còn trong bụng nó, không biết có bị tiêu hóa rồi không, tìm hắn ra trước đã.
Barker nói với Monica.
Monica lắc đầu:
- Ta không cảm nhận được sự tồn tại của nó, phỏng chừng lành ít dữ nhiều, chúng ta vẫn đi giải quyết con còn lại trước đi, chậm một giây sẽ không biết có bao nhiêu người bị giết chết.
Barker khẽ chau mày, nhưng nàng nói cũng có lý, lúc này nói với Đỗ Địch An:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Trước tiên đi hỗ trợ.
Đỗ Địch An nhanh chóng phóng đi, nếu quyết định rồi thì sẽ không dừng lại.
- Đợi chúng ta cùng đi.
Barker cùng Monica lập tức đuổi theo.
Đỗ Địch An ôm lấy Helisha, chạy tới đội săn bắn, đến khi tới gần phía sau liền thấy rõ hình dạng con ma vật bị đoàn săn bắn vây quanh, một quái vật như bãi bùn nhão, toàn thân ngọ nguậy, cao khoảng mười bốn mười lăm mét, không có đầu, nhưng đỉnh đất bùn nhão dường như chính là đầu của nó, trên mặt không ngũ quan, trên người nó liên tục kéo ra những xúc tu bùn nhão quét vào đám người, những người không tránh kịp liền bị kéo vào giữa bãi bùn rồi chìm vào, sau đó, phía trên mặt bùn hơi sùi ra mấy cái bong bóng nhỏ, tiếp đó liền không còn một tiếng động.
Kim quang trong mắt Đỗ Địch An lóe lên, thông qua nhìn xuyên, hắn nhìn thấy những người bị nó kéo vào bùn nhão liền nhanh chóng bị bùn nhão hóa thành lưỡi dao sắc đâm thủng, sau một khắc chia năm xẻ bảy, bị nghiền nát hóa thành huyết tương. Không lâu sâu, huyết tương tựa như bị bùn nhão hấp thu, hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, hơn nữa thể tích của quái vật này như mơ hồ lớn hơn một chút.
Chút biến hóa vô cùng nhỏ này lại vẫn bị Đỗ Địch An chú ý tới.
- Hủy Bùn quỷ!
Barker khẽ hít một hơi, sắc mặt khó coi.
Đỗ Địch An thấy hắn nhận ra, hỏi:
- Nói cái gì?
- Vật này chính xác là ma vật cấp Vực Sâu, hơn nữa là loại vô cùng khó chơi, đẳng cấp đi săn của nó không cố định, trên sách Ma vật kế hoạch có nói rõ, căn cứ theo thể tích độ cao của nó để tính, độ cao mười mét, đẳng cấp đi săn là 305; độ cao mười ba mét là 315, tăng trưởng mỗi một mét tương đương với mười cấp. Ta thấy nó ít nhất cũng hơn mười bốn mét, đẳng cấp đi săn hẳn không kém chút nào so với Thạch Anh ma thú kia!
Barker che ngực thở dốc.
Đỗ Địch An nhíu mày, cảm thấy có chút vướng tay vướng chân, Hủy Bùn quỷ này không giống với Thạch Anh ma thú, Thạch Anh ma thú bên ngoài cứng rắn, mà hắn không sợ nhất chính là ma vật hình phòng ngự, dù sao phòng ngự luôn có một khắc công phá, trừ phi thể lực hắn tiêu hao hết. Nhưng thân thể của Hủy Bùn quỷ này lại nhuyễn nhuyễn dính dính, không cần ra tay hắn cũng biết tương khắc với mình.
Lưỡi dao cắt rời có sắc bắn đến cực điểm, có thể cắt đứt vật cứng nhưng không thể cắt đứt nước.
Không còn ưu thế của lưỡi dao sắc bén, Hủy Bùn quỷ này đối với hắn càng cưỡng ép hơn gấp mười lần so với Thạch Anh ma thú, hắn không hẳn có thể đối phó được.
- Ta sớm nên nghĩ đến, Thạch Anh ma thú lấy thạch làm thức ăn, đều là khoáng thạch cực quý giá, Hủy Bùn quỷ thích nhất lại chính là phân của Thạch Anh ma thú, là vật đại bổ của nó, chẳng trách lại xuất hiện ở đây.
Barker có chút ảo não:
- Sớm biết như vậy nên trực tiếp rút lui.
Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên một cái, nói:
- Chuyện đến nước này thì nói những lời này cũng không có ý nghĩa, hai vị, vật này ta phỏng chừng không thể giúp đỡ gì được, trước đó chém giết Thạch Anh ma thú nên ta đã tiêu hao thể lực rồi, hơn nữa các ngươi cũng nhìn thấy ta am hiểu công kích, lực công kích của ta tuy mạnh nhưng đối với vật này lại không có tác dụng gì, các ngươi nhìn những người khác bắn cung tên, bắn vào rồi lại bị văng ra, đao kiếm phổ thông đối với nó căn bản vô hiệu.
Barker hơi thay đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn nhau với Monica, vẻ âm trầm trong mắt hiện lên, Barker miễn cưỡng nói:
- Đỗ huynh đệ giết Thạch Anh ma thú, đã trả giá rất nhiều rồi, xác thực không nên cưỡng cầu ngươi thêm gì nữa, chỉ là ta bị thương quá nặn cũng không giúp được gì, dựa vào một mình Monica thì quá nguy hiểm, nếu không có Đỗ huynh đệ cùng ta đánh yểm trợ, Monica làm sao công kích được>