← Quay lại trang sách

Chương 1047 Thủ đoạn của Monia

Cũng được.

Đỗ Địch An gật đầu, biết không ra tay là không xong rồi, bằng không bọn họ hẳn sẽ không chịu chăm chú chiến đấu.

Lúc bọn hắn nói chuyện, trong đoàn săn bắn lại có mười mấy người tử vong, có người bị tia bùn trên người Hủ Bùn quỷ bắn chết, có người bị bùn nhão biến thành gai nhọn giết chết, còn có người trực tiếp bị nó kéo vào bùn nhão.

Ba người Đỗ Địch An, Barker và Monica cấp tốc xông lên, một mình Monica vòng tới phía sau Hủ Bùn quỷ, trên thân thể chậm rãi xuất hiện những hạt tròn nhỏ bé như tuyết, như bột phấn bay xuống, tựa hồ đang ẩn chứa thứ gì.

Đỗ Địch An cùng Barker vọt tới trước Hủ Bùn quỷ, Barker xuất thủ trước, xương kiếm đâm về hướng Hủ Bùn quỷ, trực tiếp đâm vào nơi sâu xa nhất, sau một lúc, bùn nhão vọt tới theo lưỡi kiếm, kéo cánh tay của hắn đến.

Barker hơi thay đổi sắc mặt, đột nhiên phát lực rút xương kiếm ra, lại nhanh chóng chém ra mấy kiếm, cắt bùn nhão ra, nhưng vết thương thoáng qua rồi khép lại, hoàn toàn vô dụng.

Đỗ Địch An sau khi tới gần cũng vung lưỡi dao đâm vào bùn nhão, cảm giác tiến vào rất dễ dàng nhưng lúc rút ra, giữa bùn nhão như có loại sức mạnh ăn mòn đang tiêu hóa lưỡi dao của chính mình, hơn nữa tốc độ tiêu hóa còn rất nhanh.

Trong lòng hắn cả kinh, nhanh chóng rút lưỡi dao ra, trên lưỡi dao đã có chút màu loang lổ như phai màu không đều.

- Thương tổn vật lý không có tác dụng rồi.

Barker lùi đến bên cạnh Đỗ Địch An, mắt sáng lên, nói:

- Ta nhớ trong đoàn săn bắn có mấy Chúa Tể có ma ngân Khẩn Cầu giả, mời bọn họ ra tay, có gắng có thể tạo ra chút thương tổn, chúng ta yểm trợ bọn họ.

Đỗ Địch An nghĩ đến công kích của ma ngân Khẩn Cầu giả, khẽ gật đầu, vào lúc này, tính hữu dụng của ma ngân Khẩn Cầu giả có lẽ mạnh hơn Cắt Rời giả của hắn rất nhiều, dù sao đây là đệ nhất truyền kỳ ma vật, nhưng phải đánh đổi to lớn để thay ma ngân, cần hấp thu Thần Tương cùng Cực Băng trùng lần nữa mới có thể khôi phục thực lực như bậy giờ, thậm chí là không có cách nào khôi phục lại sức mạnh như hôm nay, bởi vậy thời điểm lựa chọn ma ngân cần phải cẩn thận, một khi chọn liền rất khó thay, vì không có nhiều tài nguyên như vậy.

Barker đi đến rìa vòng vây, gọi ba người Chúa Tể ma ngân Khẩn Cầu giả vào, nói với bọn họ kế hoạch của mình, sau đó gọi Đỗ Địch An tiếp tục xông lên.

Tuy sự công kích của bọn họ vô hiệu, nhưng ít ra có thể gây chú ý của Hủ Bùn quỷ.

Khi Đỗ Địch An cùng Barker tiến lên kiềm chế Hủ Bùn quỷ, ba Chúa Tể lén lút vòng ra sau, lập tức tới gần Hủ Bùn quỷ, hóa lợi trảo màu đen vỗ vào thân thể bùn nhão của Hủ Bùn quỷ, nhất thời thấy hiệu quả, nơi bàn tay đánh hơi lún vào, màu sắc biến thành màu đen, tựa hồ bị ăn mòn.

Đỗ Địch An cùng Barker chưa kịp vui mừng, bùn nhão lún vào lại nhanh chóng dâng lên, khôi phục như lúc ban đầu, đồng thời giữa bùn nhão nhô ra vài gai nhọn bắn về phía ba vị Chúa Tể.

Phốc!

Một vị Chúa Tể trong đó không kịp phản ứng, nhất thời bị bùn nhão đâm thủng yết hầu, mất mạng tại chỗ.

Hai người khác thất kinh vùng né ra, không dám thở mạnh.

Đỗ Địch An hơi đổi sắc mặt, đẳng cấp đi săn của Hủ Bùn quỷ này chỉ cao hơn Thạch Anh ma thú mười cấp thôi, nhưng ứng phó lại khó hơn mấy lần, nếu hắn đơn độc gặp phải thì chỉ có chạy trốn, hắn hoàn toàn bó tay với vật này, điều này cũng khiến hắn nhìn thấy nhược điểm của bản thân.

Ục ục ục!

Đột nhiên, một trận âm thanh gầm rú như phát ra từ thân thể bùn nhão, phẫn nộ đến cực điểm.

Đỗ Địch An sững sốt một chút, nhất thời nhìn thấy sau lưng Hủ Bùn quỷ xuất hiện một bóng người, chính là Monica, nhưng lúc này toàn thân nàng càng thêm trắng như tuyết, lúc bóng người tung bay, không ngừng có một màu trắng bay xuống như hoa tuyết, nhưng lại nhỏ vụn hơn hoa tuyết, càng chí mạng hơn.

Bột màu trắng rơi vào trên người Hủ Bùn quỷ, nơi bị dính vào nhanh chóng cứng đờ, không còn dáng dấp nhúc nhích mềm mại.

Khi bột màu trắng rơi được hơn một nửa trên người nó, Monica đâm ngân kiếm ra, vùng một tiếng, thân thể bùn nhão giống như nhất thời vỡ vụn, phá tan như nham thạch.

Đỗ Địch An cùng Barker liếc mắt nhìn nhau, không bỏ qua cơ hội hiếm có này, nhanh chóng ra tay nơi bị bột phấn phủ trắng, kèn kẹt mấy tiếng, nửa người trên cứng đờ của Hủ Bùn quỷ hoàn toàn bị cắn nát.

Sau khi nửa người trên bị đập nát, nửa người dưới của nó từ từ thu nhỏ lại, chuẩn bị chạy trốn xuống dưới nền đất.

Đỗ Địch An vung lưỡi dao cẳ mặt đất, muốn chặn lại, nhưng vật này tốc độ xuyên đất cực nhanh, như cá vào nước, cực kỳ linh hoạt, lúc trước nó cũng đột nhiên chui ra từ lòng đất.

Barker cùng Monica nỗ lực giữ Hủ Bùn quỷ lại, nhưng Đỗ Địch An khiến tất cả đều thất bại.

Đợi sau khi Hủ Bùn quỷ xuyển vào lòng đất tẩu thoát, ba người cũng mệt chết rồi, Barker ngồi xuống đất thở dốc, che ngực, móc thuốc ra băng bó cho mình, thời khắc này không còn sự uy nghiêm của Vách Tường Chủ.

Monica thân thể khôi phục lại dáng dấp mỹ nữ nhân loại, chỉ là sắc mặt cùng màu da đều hơi tái nhợt, nàng nhìn Đỗ Địch An một chút, không nói gì, đi tới một bên yên lặng ngồi nghỉ ngơi.

Đỗ Địch An cũng mở ra ma thân, cuộc chiến đấu này không kéo dài nhiều, hắn tiêu hao cũng không lớn, chém giết Thạch Anh ma thú đối với hắn rất dễ dàng, thậm chí ung dung khiến hắn kinh ngạc, Hủ Bùn quỷ tuy khó chơi nhưng hắn chủ yếu kiềm chế, cũng không hao phí lực lớn, hơn nữa hắn phát hiện Hủ Bùn quỷ này cũng vậy, nếu không phải thân thể mềm mại hơn cả bùn khiến hắn không cách nào thương tổn, thì muốn chém giết cũng không khó.

Lúc kiềm chế, hắn phát hiện tốc độ công kích của Hủ Bùn quỷ cũng không nhanh, hắn có thể dễ dàng né tránh, kể cả lúc né tránh bột phấn của Monica cũng có vẻ hơi chậm, không biết là bản thân nó chậm chạp hay do thể chất của mình cao hơn Vực Sâu bình thường nên mới thấy nó chậm.

Khi Đỗ Địch An suy tư phân tích, thành viên đoàn săn bắn khác đi xử lý chiến trường, chữa thương giúp những người bị thương và vùi lấp những thi thể còn lưu lại trên đất, có người đề nghị hỏa táng tại chỗ, đây là tập tục của thợ săn ngoài vách tường, dù sao chôn trong đất bùn, có khi không lâu lắm liền bị ma vật nào đó có khứu giác nhạy bén nhảy đến ăn.

Đề nghị này bị phủ quyết, có người cho rằng động tĩnh lúc trước quá lớn, nếu tiếp tục ở đây hỏa táng thi thể, khó tránh việc hấp dẫn những ma vật khác, hơn nữa mùi trong quá trình hỏa táng cũng dễ dàng thu hút ma vật.

Ngoài ra, bị chôn vùi ngay tại chỗ đối với người chết có thể bị ma vật ăn, nhưng đối với người sống cũng có thể là mồi nhử dẫn chạy ma vật.

Sau khi nghị luận vài câu, có người tìm barker quyết định.

Barker vừa định nói thì bỗng nhiên có bóng người vọt tới, chính là Holani lúc trước bị Thạch Anh ma vật nuốt.