← Quay lại trang sách

Chương 1048 Long

Đỗ Địch An nhìn thấy Holani, trên người hắn dính đầy chất lỏng nhơm nhớp màu vàng, có chút buồn nôn, tựa hồ cái kia là dịch tiêu hóa trong cơ thể Thạch Anh ma thú, hắn nói:

- Ngươi không chết?

Lúc trước hắn dùng nhìn xuyên để xem, nhưng tiếc là không thể nhìn xuyên bên trong cơ thể Thạch Anh ma thú, cũng không nhìn thấy phản ứng nguồn nhiệt của Holani, còn tưởng rằng Holani đã thật sự xãy ra vấn đề.

- Vận khí của ngươi không tệ, trận chiến vừa kết thúc, ngươi liền đến.

Monica liếc Holani một chút, không còn kinh hãi khi hắn còn sống, ngược lại nói một câu đầy trào phúng.

Holani cười khổ nói:

- Suýt chút nữa thì bị tiêu hóa rồi, cũng may các ngươi giết chết nó đúng đúng, ba người các ngươi chính là ân nhân của ta, con này thật giống Hủ Bùn quỷ, đã chết rồi sao?

- Vừa mới chết.

Barker trả lời một câu, cũng không có tâm trạng mà để ý hắn.

Đỗ Địch An thấy Monica cùng Barker không hề kinh hãi chuyện Holani còn sống, long mày hơi nhíu lại, xem ra mình đã đánh giá thấp sự hẹp hòi cùng độ vô liêm sỉ của những Vực Sâu này rồi, suy nghĩ lại, có thể Holani nhận biết được Hủ Bùn quỷ phía sau, cho dù mình không giết chết Thach Anh ma thú kìa thì hắn cũng không xãy ra chuyện.

Trái lại có thể mượn cơ hội này trốn trong cơ thể Thạch Anh ma thú, yên lặng xem biến đổi, nhìn bọn hắn chiến đấu thế nào, dù sao tổn thất một người thì áp lực của ba người bọn hắn càng lớn, tự nhiên cũng không cách nào giấu diếm.

Nghĩ tới đây, hắn lại liếc nhìn Barker một chút, là Vách Tường Chủ, có để đánh bại Monica cùng Holani, bản lĩnh của hắn hẳn là mạnh hơn hai người này mấy phần, nhưng biểu hiện lúc trước lại không thấy sự lợi hại.

Nhưng ngược lại Đỗ Địch An cùng Monica lại bại lộ khá nhiều trong trận chiến này, nhưng thứ mà Monica bại lộ, có thể Barker cùng Holani đã biết, bởi vậy cũng không cần giấu, từ đầu đến giờ chỉ có hắn chịu thiệt nhiều nhất.

- Nghỉ ngơi một chút, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này, Thạch Anh ma thú đã chết, bên trong lãnh địa này không có chủ nhân, chắc chắn sẽ có ma vật mới xâm nhập, nơi này không thích hợp ở lâu.

Barker băng bó cẩn thận vết thương ử ngực, phủi mông đứng lên, nói với Holani:

- Bảo người của ngươi kiểm kê tổn thất đi, lúc trước chết không ít người, lát nữa phải đối mặt chính là cực hàn Băng Long, không thể lại tổn thất!

Nói xong lời cuối cùng, trong giọng hắn mang theo một ý tứ sâu xa.

Holani lại tựa như nghe không hiểu, gật đầu nói:

- Nên đi rồi, các ngư-ơi nghỉ ngơi trước đi, tiếp theo ta sẽ mở đường.

Đỗ Địch An ngầm chịu thiệt, cũng không có tâm tình cãi cọ, ngồi một bên nghỉ ngơi.

Một lát sau, Holani chỉnh đốn xong đoàn săn bắn, kiểm kê nhân số, chỉ vỏn vẹn mấy phút vừa nãy, Hủ Bùn quỷ đã giết bốn vị Chúa Tể, chín Ma Tướng cùng với hơn bảy mươi Khai Hoang giả, bây giờ chỉ còn dư lại khoảng ba trăm sáu mươi người.

Sau khi chỉnh đốn xong đoàn săn bắn, Holani đi trước mở đường.

Diện tích của ma hố rất lớn, lớn hơn nhiều so với những khu bực khác bên ngoài, dựa vào Holani nói, đại khái bằng diện tích của khoảng bốn Vách Tường, tùy tiện có thể chứa được hơn dưới năm triệu người.

Loại khái niệm này, Đỗ Địch An liên tưởng đến một đảo quốc chìm nghỉm từ lâu liền biết đại khái phạm vi của ma hố, nhưng đảo quốc nào đó tuy chỉ có một trăm triệu người nhưng diện tích thổ địa vẫn rất lớn, trên thực tế có thể chứa đựng nhiều hơn, tính ra ma hố khoảng nửa đảo qốc, mà lúc này bọn họ lại nằm ở rìa ngoài của ma hố, băng hồ là khu vực tiếp cận trung ương, lộ trình xa xôi.

Trải qua nửa ngày đường, lại liên tục gặp phải một ít ma vật cấp Chúa Tể, Holani chủ động xuất đội chém giết, không hi sinh nhiều chiến sĩ. Đợi sau khi rời khỏi lãnh địa của Thạch Anh ma thú, mọi người lại gặp phải hai con ma vật cấp Vực Sâu, nhưng bị Monica sớm nhận biết nên tách ra sớm.

Sắc trời dần tối, mọi người cùng nghỉ ngơi trong hẻm núi, tiếng gió gào rít qua giống như ma vật cười gằn khiến lòng người bất an.

Trong tâm tình thấp thỏm này, mọi người ôm binh khí chợp mắt, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị thức tỉnh, Holani cùng Monica phụ trách gác đêm, vốn dĩ Holani chỉ muốn khách khí một thoáng, nhưng hắn không ngờ Đỗ Địch An cùng Barker liền đến một câu, đều không nói, đợi hắn mở miệng, lập tức liền đồng ý, nhưng hắn cũng biết hai người tức giận chuyện mình tránh chiến đấu ban ngày, tính ra cũng không là gì.

Hơn nữa, nếu bảo hắn ngủ, hắn cũng không dám ngủ, lúc ban ngày chiến đấu cùng Thạch Anh ma thú, hắn liền suy đoán ra ma ngân của Đỗ Địch An hẳn là cực chuyên về chiến đấu với loại ma vật chuyên tấn công, để Đỗ Địch An trông coi còn không bằng tùy tiện giao cho một Chúa Tể chuyên về nhận biết gác đêm, này càng làm hắn yên tâm hơn chút.

Buổi tối ở ngoài Vách Tường đều ;à dài dằng dặc, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh ma vật gào thét, không ít ma vật hung tàn yêu thích qua lại trong màn đêm để đi săn những ma vật khác.

Sinh tồn không đơn giản, không chỉ đối với những thợ săn như Đỗ Địch An mà với những ma vật yếu kém khác, ban đêm cũng chính là một thảm họa, đa số ma vật đều trở về tổ khi hoàng hôn đến, cho dù cách sào bao xa cũng sẽ chạy về.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Trên đường có vài con ma vật cấp Khai Hoang cùng một con cấp Chúa Tể tìm tới hẻm núi, chỉ là chúng chưa kịp ra tay liền bị Holani cùng Monica chém giết lặng yên không tiếng động.

Đợi ánh bình minh rọi sáng, thế giới hắc ám tựa hồ lần thứ hai tỏa sáng hi vọng, những ma vật trải qua một đêm trốn trong sào run lẩy bẩy rời ổ kiếm ăn. Mấy người Đỗ Địch An cũng ăn chút lương khô, bổ sung nước rồi tiếp tục xuất phát.

Dưới sự dẫn đường của Holani, mọi người đi về hướng băng hồ nơi sâu xa của ma hố.

Có Monica nhận biết cao thủ, dọc đường đi tránh được không ít nguy hiểm, mặc dù như thế, ban ngày vẫn đụng phải không ít ma vật cấp Khai Hoang, còn ma vật yếu hơn thỉnh thoảng gặp phải đều bị chiến sĩ đoàn săn bắn tiện tay giết.

Trong lúc nghỉ ngơi trên đường, Đỗ Địch An mượn địa đồ từ Holani xem, đợi Holani vạch ra vị trí của bọn họ cùng băng hồ trên địa đồ, Đỗ Địch An mới biết bọn họ còn cách băng hồ một khoảng rất lớn, ít nhất phải đi hai ba ngày.

Mà hành quân hai ba ngày trong ma hố, chẳng khác gì tự sát.

Đỗ Địch An nhìn các chiến sĩ ngồi quanh nghỉ ngơi trên mặt đất, trong lòng có mấy phần thương hại, người có thể sống sót trở về từ nơi này không nhiều, nhưng bọn họ vẫn ôm ấp hi vọng, cho rằng mấy vị Vực Sâu ở đây sẽ không để bọn họ xãy ra chuyện gì, dù có chuyện thì cũng là người khác, còn mình sẽ là người may mắn sống sót.

Nhưng hắn biết, đợi đến lúc tới được băng hồ, phỏng chừng bọn họ sẽ trở thành nhóm đầu tiên xông lên làm bia đỡ đạn, thế bọn hắn mài mòn sức mạnh của cực hàn Băng Long, giảm khả năng phát sinh nguy hiểm cho bọn hắn. Đến lúc đó, cho dù tất cả mọi người đều hi sinh thì bọn hắn cũng không để ý, thậm chí càng hợp ý bọn hắn, vì đạt được Cực Băng trùng, bọn hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất trở về Vách Tường, không ở lâu trong ma hố này, dù là Vực Sâu thì ở đây cũng sẽ chết.

Điều tiếc nuối chính là người có thể xem hiểu điểm này chỉ có đạt đến Vực Sâu như hắn mới có thể nhìn thấu, những người khác hoặc là đoán được rồi nhưng vẫn phải bi ai nhận mệnh, hoặc kẻ thấp kém ôm ấp từng tia hi vọng, đòi hỏi thương hại.

Nhưng cường giả chưa bao giờ sẽ thương hại.

Hai ngày trôi qua.

Đỗ Địch An cùng mấy người Holani, còn lại không tới ba trăm chiến sĩ đoàn săn bắn, đi tới vùng rừng rậm bên trong băng tuyết ngoài rìa băng hồ, dọc đường hai ngày nay, mọi người lại gặp phải ma vật cấp Vực Sâu, tổng cộng ba con, có Monica cùng mấy vị Chúa Tể năng lực nhận biết khá mạnh và Ma Tướng dò đường, vẫn không thể phát hiện ba con ma vật năng lực cực mạnh đang ẩn núp.

Chiến đấu là điều không tránh khỏi.

Cũng may ma vật Vực Sâu đều là đơn độc từng con, dưới vây công của mấy người bọn họ,, tiêu hao một phen khí lực liền giải quyết được.

Từng chịu thiệt ngầm trước đó, Đỗ Địch An ở phía sau chiến đấu khá khiêm tốn, đồng thời mượn cơ hội quan sát năng lực ma ngân của ba người Holani, thậm chí trong lúc chiến đấu còn lộ ra kẽ hở, để cơ hội cho ma vật Vực Sâu đánh mạnh, bức ba người lộ ra ít bản lĩnh.

Theo như hắn quan sát, Holani chuyên về dùng độc, đồng thời có năng lực nhận biết khá mạnh, trong miệng cùng gai ngọn bên trong cánh của hắn đều có thể phóng độc, tính ăn mòn cùng độc tính của nọc độc cực cường, có thể dễ dàng ăn mòn kim loại cùng nham thạch, trong đó có một con ma vật Vực Sâu trúng độc của hắn, thân thể rất nhanh liền mục nát một diện tích lớn, hình ảnh cực kỳ tàn khốc.

Năng lực ma ngân của Monica ngoại trừ bột phấn khiến đồ vật cứng đờ ra, còn có thể đầu độc kẻ địch khiến kẻ địch thất thần, một chiêu của Đỗ Địch An cố ý thất thủ, thời điểm ma vật Vực Sâu chui ra vòng vây khiến Monica xuất ra, chỉ là khiến ma vật Vực Sâu kia ngây người một lúc nhưng vẫn bị Đỗ Địch An nhận thấy, điều này khiến hắn đặc biệt lưu ý, loại năng lực này khó lòng phòng bị, khó ứng phó nhất.

Mà năng lực của con lão hồ ly Barker này, Đỗ Địch An không nhìn được bao nhiêu, chỉ biết xương cốt hắn khép lại khá, điều này cũng làm Đỗ Địch An bững tin chiến đấu, Barker cố ý bị thương, sau đó giả vờ băng bó, hoàn toàn dao động chính mình.

Khi Đỗ Địch An phân tích ra năng lực của ba người trong đầu, ba người cũng định ra năng lực của Đỗ Địch An, tấn công mạnh mẽ và sắc bén!

Bất kể là ma vật Vực Sâu phòng ngự rất nhanh, dưới lưỡi dao sắc của Đỗ Địch An cắt chém, tất cả đều yếu đuối như giấy, bọn họ dồn hết toàn lực mới miễn cưỡng tạo thành thương tổn, mà Đỗ Địch An vung lưỡi dao sắc liền có thể cắt ra, điều này khiến trong lòng ba người khá kiêng kỵ. tuy bọn họ có năng lực của từng người, đột nhiên đánh lén thì Đỗ Địch An không hẳn là đối thủ, nhưng chính diện tranh tài, năng lực này của Đỗ Địch An mới là đáng sợ nhất, căn bản không thể chống lại, bao gồm cả binh khí của họ đều sẽ bị chém đứt, nếu tài nghệ đánh lộn của Đỗ Địch An lại cao, phối hợp với lực lượng này thì quả thực chính là sát thần!

Nhưng thứ khiến ba người bọn họ vui nhất chính là, năng lực của Đỗ Địch An tựa hồ khá cực đoan, ngoại trừ công kích sắc bén ra, phương diện nhận biết đều rất yếu.

Lúc bọn họ ngầm hiểu biết lẫn nhau, cũng đã tới trước rừng rậm băng tuyết bên ngoài băng hồ, lúc này là giữa tháng 5, thời tiết mùa hè nóng nực, nhưng nơi này vẫn cực kỳ lạnh lẽo, bên trên cây trong rừng đều đầy băng.

Đỗ Địch An thấy khí tượng nơi này một mảng ngập tràn băng tuyết, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, chuyện như vậy hoàn toàn không khoa học, nơi này không phải Bắc Cực, thời tuyết bên ngoài tương đối nóng bức, nhưng vào khu rừng lại như một thế giới khác, Bắc Cực sở dĩ kết băng quanh năm là vì xa Mặt Trời, nhưng nơi này cũng không phải.

- Cẩn thận một chút, cực hàn Băng Long chưa chắc sẽ đợi mãi trong hồ, cũng có thể tới bên trong rừng rậm này kiếm ăn.

Holani nhắc mọi người trong đoàn săn bắn.

Monica tò mò nhìn rừng băng tuyết, nói:

- Cực hàn Băng Long ảnh hưởng đến nơi này lớn vậy sao, đến nơi này cũng có thể kết băng?

- Con cực hàn Băng Long này ở lại đây rất lâu rồi, có người nói đã bốn mươi, năm mươi năm rồi.

Barker biết khá nhiều, thấp giọng nói.

- Bởi vì quan hệ của nó, ma vật xung quanh đều cảm hóa lên thể chất hàn băng như nó, nững ma vật này nghỉ lại bên trong vùng rừng rậm này, vì vậy nhiệt độ mới thấp như vậy, cẩn thận một chút.

Monica bừng tỉnh.

Đỗ Địch An nghe trong lòng cả kinh, ở lại bốn mươi năm mươi năm? Tranh đấu của thế giới ma vật còn tàn bạo hơn cả loài người, gần như không thể làm Chúa Tể của một lãnh địa ngoài Vách Tường bốn mươi đến năm mươi năm, huống hồ nơi này là ma hố vực sâu, lượng phóng xạ siêu cao trong hầm ma hố mỗi khắc đều khiến ma vật biến dị, mỗi một này đều có bá chủ mới sinh ra, tài nguyên có hạn, bá chủ mới cũng tranh cướp lãnh địa cùng Chúa Tể cũ, người thất bại bị nuốt chửng, đây là pháp tắt sinh tồn bên ngoài Vách Tường, con cực hàn Băng Long này mạnh đến bao nhiêu mới có thể trấn thủ nơi này bốn mươi, năm mươi năm?

Chẳng lẽ trong bốn mươi năm mươi năm này, đến con quái vật ma trạch khủng bố cũng không thể nào đấu lại nó?