Chương 1049 Bóng
Đỗ Địch An quyết định nếu tình huống không đúng liền lập tức lui lại, Cực Băng trùng tuy quý giá, cơ hội hiếm có, nhưng lưu được núi xanh không sợ không có củi đốt.
Lúc này, Holani đã tổ chức xong nhóm bia đỡ đạn đầu tiên, do hai vị Chúa Tể dẫn đội, tiến vào rừng rậm trong băng tuyết.
- Từ vùng rừng rậm này đến băng hồ bao xa?
Đỗ Địch An hỏi Holani.
Holani phóng tầm mắt tới rừng rậm phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Nếu chạy thẳng tắp cũng xa, chưa đến tám mươi dặm, nếu gặp phải một ít đồ vật khó chơi quanh quẩn xung quanh thì rất phiền phức.
Tám mươi dặm đối với mấy người Đỗ Địch An cũng không khác mấy với tám trăm mét trong mắt người bình thường, nhưng nếu trên tám trăm mét này gặp phải rắn độc chó dữ, vậy cũng không ai có thể cảm thấy con đường này ngắn.
Barker trầm giọng nói
- Cố hết sức đừng quanh quẩn, quanh quẩn trong khu vực rừng rậm này quá nguy hiểm, mau chóng xuyên qua là tốt nhất.
Holani gật đầu:
- Ta biết rồi.
- Chúng ta không thể dùng lửa thiêu hủy rừng rậm này sao?
Đỗ Địch An hỏi.
Ba người ngẩn ra, ánh mắt quái dị nhìn Đỗ Địch An, tính cách này phải bạo lực bao nhiêu mới có thể nghĩ ra được vậy?
- Lửa không thể hỏa thiêu.
Holani trong lòng oán thầm một câu, nhưng vẫn giải thích cho Đỗ Địch An:
- Lửa tuy là vạn vật khắc tinh, nhưng nhiệt độ bên trong vùng rừng rậm này thấp, lại có không ít ma vật thể chất hàn băng nghỉ lại, hỏa diễm rất dễ dàng bị tiêu diệt, muốn dẫn làm cháy cả khu rừng là không thể, trừ phi chúng ta mang theo rất nhiều vải dầu, hơn nữa cho dù đốt rừng, ma vật bên trong lao ra lại càng nguy hiểm hơn cho chúng ta.
- Cũng đúng.
Đỗ Địch An gật đầu, lúc hắn hỏi liền cảm thấy phương pháp này không ổn, Holani nói rất đúng.
Trong lúc mấy người chờ đợi, khoảng sau mười phút, đội thám hiểu thâm nhập vào rừng rậm liền truyền lại tín hiệu, có thể đi vào.
Sau khi đi tới rừng rậm, Đỗ Địch An thu hồi sự tùy ý lúc trước, để Helisha đi sát bên cạnh mình, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị triển khai ma hóa ứng phó tập kích, đồng thời, đáy mắt hắn thỉnh thoảng lóe qua một vệt màu vàng sậm, dùng nhìn xuyên coi trước toàn cảnh chung quanh.
Thâm nhập không lâu, phía trước truyền đến một trận chém giết, mọi người đều cả kinh.
Monica ngóng nhìn phía trước, lạnh nhạt nói:
- Đừng lo lắng, không phải Vực Sâu.
Đoàn săn bắn chung quanh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác trên lưng đã chảy mồ hôi lạnh ướt cả người, so với ngày tháng trong Vách Tường mỹ nữ hương rượu khoái lạt, nơi này quả thực chính là Địa ngục gian nan.
Holani thấp giọng:
- Đây là lãnh địa của cực hàn Băng Long, hẳn là không có con Vực Sâu thứ hai, mọi người cẩn thận đừng để ma vật khác đánh lén là được.
Mọi người nghe hắn nói thế, trong lòng nhất thời nắm chắc, tốc độ tiến lên của đội ngũ nhanh hơn, dọc đường thỉnh thoảng có tiếng chém giết vang lên, Đỗ Địch An tiến lên theo đội ngũ đi đến vị trí có tiếng chém giết, liền nhìn thấy trên đất lưu lại mấy thi thể cùng với thi thể ma vật bị chém thành hai khúc, ma vật này có bộ lông lam đậm, tỏa ra hàn khí rất nặng.
Đỗ Địch An nhìn qua, trong lòng yên tĩnh không nói, con cực hàn Băng Long này có thể khiến tất cả ma vật khác trong lãnh địa này hóa thành thể chất hàn băng, loại năng lực này vượt qua khỏi tưởng tượng của hắn.
Nửa giờ sau, mọi người xuyên quan rừng rậm, phía sau lưu lại mười mấy thi thể đồng bọn cùng với một số thi thể ma vật.
Sau khi ra khỏi rừng rậm, mọi người có thể nhìn thấy phía trước cách đó không ca có một cái hồ vô cùng rộng lớn, mặt hồ yên tĩnh, hồ nước trong suốt. Đỗ Địch An ngưng mắt nhìn, liền thấy cả mặt hồ kết băng.
- Chuẩn bị bày trận, dụ con rồng già này đi ra.
Holani nhìn băng hồ to lớn, trầm giọng nói.
Ánh mắt Barker nghiêm nghị, lạnh lung nói:
- Ta liền nói trước, lát nữa khi mấy người chúng ta rat ay, nếu ai không xuất lực thì đừng trách ta trở mặt vô tình!
Holani hơi thay đổi sắc mặt, nói:
- Đương nhiên, xin Vách Tường Chủ yên tâm.
- Không sai.
Đỗ Địch An lập tức nói:
- Có một số việc mọi người không rõ trong lòng, ta cũng không muốn nói quá rõ, cực hàn Băng Long này không phải Vực Sâu bình thường, đối đầu với kẻ địch mạnh, ai muốn đánh lén sau lưng trước đó, ta trực tiếp bỏ qua, nhưng Cực Băng trùng này ta không muốn.
Ba người khẽ nhíu mày, không nói gì.
Đỗ Địch An nói xong liền không để ý đến bọn họ, lời này chỉ là một đòn, thời điểm thực sự đối địch, nếu người khác hữu tâm muốn đánh lén hoặc ít dùng sức, hắn cũng bó tay, lúc này, ai thật thà người đó chịu thiệt.
Nhìn mặt hồ kế băng, Đỗ Địch An dùng nguồn nhiệt quan sát một lần, quả nhiên không nhìn thấy bất kỳ nguồn nhiệt người nào, hắn nói với ba người:
- Ta lên trên bầu trời nhìn một chút.
- Ừm.
Holani gật đầu, sau đó chỉ huy những người khác bày trận.
Đỗ Địch An bay đến bai mươi, ba mươi mét, quan sát xuống, băng hồ rất lớn, mặt hồ kết băng cũng không có gió tuyết, vì vậy nên như tấm gương trong suốt, có thể nhìn thấy đáy hồ màu xanh đậm.
- Cực hàn Băng Long ở nơi này, không biết đáy hồ có cá ma vật nào khác không, nếu không có thì nó ăn cái gì?
Trong lòng Đỗ Địch An trồi lên ý niệm như vậy, đây cũng không phải ý nghĩ tẻ nhạt, vấn đề khó khăn nhất của hết thảy sinh mệnh chính là ăn uống, đặc biệt là đối với một số ma vật cỡ lớn với lượng thức ăn tính bằng đơn vị tấn mà nói, vì kiếm ăn, mỗi ngày đều phải đi săn bắn, hoặc di chuyển trên đường, thậm chí còn cướp thực của thợ săn hoặc khiêu chiến với bá chủ trong lãnh địa khác, một khi bị thương, độ khó của kiếm ăn sẽ tăng lên, sẽ chịu đói, càng đói càng vô lực, sẽ trở thành con mồi của thợ săn.
Ở ngoài Vách Tường, mỗi ngày đều có vô số ma vật chết, những ma vật này có không ít là ma vật cực kỳ hung hãn.
Từ tình huống trước mắt mà xem, cực hàn Băng Long hiển nhiên là ma vật lưỡng thể, thậm chí có thể bay.
Đỗ Địch An ở bên trên dò xét một vòng, rất nhanh liền tìm thấy một mảng dấu móng tay ngổn ngang, hẳn là lúc cực hàn Băng Long lên bờ kiếm ăn lưu lại. nhưng ngoại trừ những dấu móng tay này ra, hắn có nhìn thấy một chút vết tích tranh đấu loang lổ, ngoài ra còn nhìn thấy khẩu súng bị gãy nằm ở một bên rìa gần rừng rậm, bị bụi cỏ che đậy, nếu không có thị lực nhìn trên cao xuống, căn bản không cách nào nhìn thấy.
- Có nhân loại từng chiến đấu ở đây?
Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ nhúc nhích, nhưng không nghĩ nghiều, băng hồ này được ghi trên bản đồ có trong tay Holani, tự nhiên cũng có nhân loại thăm dò qua.
Đang lúc hắn đang chuẩn bị hạ xuống, dưới đáy giữa băng hồ, đột nhiên có một đạo m Ảnh lay động, Đỗ Địch An còn tưởng mình hoa mắt, nhìn chăm chú, mấy giây sau, lại có một đạo m Ảnh to lớn lay động, như một con rắn dài.
Mí mắt Đỗ Địch An giật lên, lẽ nào đây chính là cực hàn Băng Long? Nó đang ở đáy hồ?
Nhìn chằm chằm mặt hồ chốc lát, đạo m Ảnh kia lại thoáng qua lần nữa, phỏng chừng nó dài hơn mười mét, nhưng chỉ cuồn cuộn một thoáng liền chui lại vào đáy hồ, không thấy rõ lắm.
Hắn nhìn chốc lát, m Ảnh không xuất hiện lại, hắn mới hạ xuống, nhìn đoàn săn bắn bố trí kỹ càng bên hồ, nói với ba người Holani:
- Hiện tại liền dụ ra sao?
- Mọi người đã vào vị trí rồi, có thể bắt đầu.
Holani nói.
Đỗ Địch An cau mày, nói:
- Hay là đợi lúc con Băng Long này đi ra kiếm ăn, rồi xuất kích?
- Đợi nó kiếm ăn?
Ba người đều không phải lính mới, nghe Đỗ Địch An nói chuyện liền biết ý của hắn, Barker suy tư nói:
- Đợi lúc nó kiếm ăn, để nó đói bụng, thể lực yếu nhất, lúc này rat ay rõ ràng là tốt nhất, nhưng chúng ta không biết bao lâu nó ăn một lần, những sinh vật máu lạnh này thường sẽ một lần ăn đến đồ vật của nửa tháng, đợi nó tiêu hóa, chúng ta sợ không chờ được lâu như vậy.
Đỗ Địch An thấy bọn họ không biết quy luật ăn uống của cực hàn BĂng Long, có chút tiếc nuối, nói:
- Vậy thì chuẩn bị đi.
- Không biết vật này hiện đang ở đáy hồ hay ra ngoài kiếm ăn rồi.
Monica nhíu mày:
- Nếu không ở đáy hồ, trái lại bị chúng ta kinh động, sớm đã có đề phòng.
- Ở đáy hồ, ta có nhìn thấy một cái bóng, không biết phải nó không, nhưng hồ này phỏng chừng ngoại trừ nó cũng không có những ma vật khác.
Đỗ Địch An nói.
- Ngươi nhìn thấy cái bóng?
Ba người có chút giật mình, nhìn Đỗ Địch An một chút, biết hắn sẽ không nói khoác, chuyện này không có lợi gì với hắn, Holani liền nói ngay:
- Đã như vậy, lập tức chuẩn bị đi, trước tiên để ta cho người nổ tung mặt hồ, ta dụ nó ra, các ngươi ở đây mai phục, tranh thủ đưa nó đến vùng rừng rậm, cách xa băng hồ một chút.