← Quay lại trang sách

Chương 1050 Hiện thân

Đỗ huynh đệ, chuyện đến nước này, nữ nhân này của ngươi cũng nên ra tay giúp đỡ rồi chứ?

Barker nhìn về phía Helisha bên cạnh Đỗ Địch An, cùng nhau đi tới, Đỗ Địch An lại chưa bao giờ để Helisha ra tay, khiến suy nghĩ muốn thăm dò thực lực của Helisha thất bại, nhưng đáy lòng bọn hắn vô cùng hiểu rõ, vị nữ nhân này là một Thi Vương đúng giá, con ngươi thuần đen cùng thi tuyết nồng nặc trên người tuyệt đối không phải ngụy trang.

Một người bị nhân loại khống chế và bồi thành Thi Vương khủng bố đến mức nào, xem xem Đỗ Địch An phát điên đến cỡ nào, từ mấy lần ăn nói cùng xuất thủ, bọn họ cũng biết thanh niên này không phải loại hời hợt, nữ nhân Thi Vương bị hắn khống chế này có lẽ còn mạnh hơn nhiều so với hắn!

Nghe thấy lời của Barker, sắc mặt Đỗ Địch An nhất thời lạnh lẽo, nói:

- Có để nàng ra tay hay không, chuyện này ta tự có phán đoán.

- Đỗ huynh đệ, không thể nói như thế, con Băng Long này không phải là Vực Sâu bình thường, hiện tại nếu chúng ta không đoàn kết thì chưa hẳn đã đấu thắng nó, hơn nữa, chúng ta đều xuất lực rồi, có phải ngươi cũng nên có chút thể hiện?

Holani cũng mở miệng nói.

Đỗ Địch An hơi híp mắt, hai người này là muốn ép hắn lâm trận? Nhưng hiển nhiên bọn họ đánh nhầm rồi, hắn sẽ không dính chiêu này:

- Muốn thể hiện cái gì? Lẽ nào trên đường đến đây ta chưa từng góp sức? Đừng quên mạng của ngươi là ai cứu lại, Thạch Anh ma thú là ai giết!

Holani có chút lung túng, ho nhẹ, nhìn về phía Monica cùng Barker bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng rằng ta không thể nói thêm được gì, chỉ có thể giao cho các ngươi.

- Đỗ huynh đệ, chúng ta biết ngươi cũng bỏ khá nhiều công sức, nhưng bốn người chúng ta mới có thể đối phó với cực hàn Băng Long, mọi người đều trả giá không ít cho Cực Băng trùng rồi, ngươi cũng hiểu một chút đi.

Barker khuyên.

Đỗ Địch An không nhịn được cười nhạo, nói:

- Nếu nữ nhân của ta là Vực Sâu thì phải ra tay? Dựa vào một mình ta còn chưa đủ tư cách chia một chén canh, nếu hai chúng ta đồng loạt ra tay, gộp lại là sức mạnh của hai Vực Sâu, nếu như vậy, ta còn cần ba người các ngươi phân làm gì? Lẽ nào các ngươi có thể sử dụng sức mạnh của hai Vực Sâu? Nói lời không khách khí, một mình ta rat ay liền đủ tư cách để phân rồi, đừng nói đến tin tức của Cực Băng trùng gì đó là của các ngươi, vật này không ai biết thì lại tốt, nếu công khai rồi liền không có chút ý nghĩa nào!

Ba người hơi thay đổi sắc mặt, không nghĩ tới Đỗ Địch An nói trở mặt liền trở mặt, nhưng ba người cũng đều là người từng trải, không quá để ý thái độ của Đỗ Địch An, Barker nhìn Holani một chút, trầm ngâm, nói:

- Đã như vậy, lát nữa nếu tình huống nguy cấp, Đỗ huynh đệ để nữ nhân của ngươi rat ay giúp đỡ một thoáng, hẳn là không quá đáng chứ?

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:

- Cái này đương nhiên, nhưng các ngươi nếu ai cố ý không xuất lực, ta cũng sẽ không rat ay giúp đỡ, lần này không phải đùa giỡn, nếu tình huống không đúng, ta liền rút lui đầu tiên, tốt nhất bây giờ phân phối tốt nhiệm vụ cho từng người, đợi hợp lực giết Băng Long xong, mọi người lại thương lượng phân Cực Băng trùng như thế nào, các ngươi thấy sao?

- Ta cũng cho là như thế.

Monica gật đầu.

Khi Đỗ Địch An nói thương lượng, đương nhiên nàng biết “thương lượng” như thế nào.

Holani cùng Barker cũng biểu thị tán đồng, hai người cũng không yêu cầu Đỗ Địch An để Helisha ra tay nữa, ngược lại có thể khiến hoàn toàn trở mặt, Holani nói:

- Ta dụ Băng Long ra, các ngươi phụ trách ngăn chặn.

- Dẫn dụ nó ra tuy khó, nhưng chiến đấu sau đó vẫn cần sự gia nhập của ngươi.

Barker nói, chuyện đến nước này hắn cũng sẽ không khách khí với Holani, hiện tại là thời khắc mấu chốt, hắn cũng không dám bất cẩn.

Holani cau mày, sắc mặt không thích, hắn biết sẽ không để mình thõa mái như vậy.

Mấy người trao đổi trong chốc lát, cuối cùng định ra phương án, phân phối xong nhiệm vụ của từng người.

Đợi sau khi tất cả chuẩn bị thõa đáng xong, Holani tiến vào trạng thái ma thân, như một quái điểm quạ đen màu đen, bay lên giữa không trung xoay quanh, bỗng nhiên thấp giọng:

- Ta nhìn thấy rồi.

Dứt lời, thân thể đáp xuống, giơ tay kéo một cung tên mượn từ thủ hạ, nhắm vào mặt hồ yên tĩnh.

Vèo một tiếng, mũi tên xé gió đâm xuyên qua mặt hồ.

Lực xuyên thấu của mũi tên tuy mạnh nhưng lực cản của nước càng mạnh hơn, rất nhanh không một tiếng động.

Mấy người Đỗ Địch An mai phục ở rừng rậm bên cạnh nín hơi chờ, đột nhiên, tiếng rít vang lên từ băng hồ, vang vọng trăm dặm, vô số âm thanh nổ tung, mặt hồ băng bị phá nát, hoàn toàn nứt ra, như thiên thần rơi xuống phá nát tấm gương.

Một vệt bóng đen vút ra từ trong hồ, cuốn về hướng Holani ở giữa không trung.

Holani giật nảy cả mình, né nhanh, bóng đen quét lên không trung, gây nên ngàn cơn sóng hoa, lúc những bọt nước này bay lên giữa không trung lại kết thành băng, sau một khắc, đáy hồ lại lần nữa truyền ra một tiếng rống mãnh liệt, hết thảy băng nước sắp rơi xuống lại vượt qua gai nhọn sắc bén xông lên phía trước, vượt qua ngàn mũi tên, bao phủ không trung một lúc lâu.

Mặt Holani biến sắc, nhanh chóng dùng cánh bảo vệ thân thể, rút lên cao hơn, dù như thế, lúc băng châu rơi vào cánh vẫn cảm thấy tâm tư thông suốt lạnh lẽo cùng với đau đớn, trong lòng hắn kinh hãi, tuy dự liệu được thực lực của con Băng Long này không phải bình thường, nhưng không ngờ lại kinh khủng như thế, vẻn vẹn chỉ là tiếng rống gây nên giọt nước kết băng liền có thể thương tổn chính mình!

Nhìn thấy cảnh này, bốn người Đỗ Địch An, Barker cùng Monica trong mắt lóe lên tia khiếp sợ, tuy bọn họ không phải Holani, không nhìn thấy chính diện, nhưng dù sao cũng trong nghề, liếc mắt là nhìn ra môn đạo.

- Cái này tuyệt đối không phải Vực Sâu phổ thông.

Đỗ Địch An tập trung cao độ.

Lúc này, trong hồ đột nhiên bắn ra một trận bọt nước trắng như tuyết, đập về phía Holani.

Holani né tranh, đồng thời lần nữa bay cao lên, bay về phía hồ.

Rống!

Một tiếng gào thét, hồ nước cuộn lên đến bên bờ, sau một khắc, mặt hồ nhô lên, một thân ảnh khổng lồ bay lên từ trong hồ, trong phút chốc che kín bầu trời, mọi người cảm giác bầu trời trên đỉnh đầu đều tối lại.

Đỗ Địch An hơi há miệng, trợn mắt ngoác mồm.

Con cự Long này to lớn đến cỡ nào? Thân thể giống cấu tạo của rồng phương Tây nhưng không có cảm giác bụng phệ, nửa người trên giống Giao Long, đỉnh đầu có lít nha lít nhít sừng giống như băng, lúc này Đỗ Địch An mới phát hiện bóng đen trong hồ mà mình nhìn thấy lúc trước có thể là đuôi của nó!

Vẻn vẹn chỉ là cái đuôi đã dài hơn mười mét!

Chiến sĩ đoàn săn bắn chung quanh cũng kinh ngạc đến ngây người, bao gồm cả Monica và Barker, trong mắt cũng có chút thất thần.

Cái này giống như hình tượng của Thần Ma viễn cổ, thật sự ngang hàng sao?

Ý nghĩ đầu tiên khi Đỗ Địch An bừng tỉnh lại chính là xoay người chạy

Cho dù là trực tiếp nhìn thấy cực hàn Băng Long này, hắn cũng không nhìn thấy nguồn nhiện gợn sóng trong cơ thể nó, hẳn là sinh vật lãnh huyết, thậm chí còn vượt qua tồn tại sinh vật lãnh huyết, vảy cùng lưỡi dao sắc trên người nó hoàn toàn như khối băng, sinh vật gì mà trên người lại mọc ra vật chất như băng vậy?