← Quay lại trang sách

Chương 1051 Ước định sai lầm

Cực hàn Băng Long bay ra từ trong hồ đuổi theo Holani, Holani chưa kịp bay đếnbên bờ nó đã đuổi theo kịp, trong miệng rồng phun ra một đoàn sương mù màu trắng, trên người Holani nhất thời kết thành một tầng băng sương, tốc độ đánh của cánh cũng chậm lại.

Holani vừa sợ vừa vội, gai nhọn trên cánh nhô ra, phủi sương lạnh xuống và lao xuống đất, nhưng tốc độ của cực băng Hàn Long càng nhanh, vuốt rồng từ trên trời giáng xuống nắm chặt Holani trong tay.

Holani tỏ rõ vẻ sợ hãi, kịch liệt giãy dụa, vuốt rồng co lại nắm đến vang lên kèn kẹt, khóe miệng Holani tràn ra máu tương, hắn cả giận nói:

- Nhanh cứu ta, ta không được rồi!

Đám người Đỗ Địch An mai phục một bên rừng rậm bị tình cảnh này kinh ngạc đến ngây người, nghe được Holani gào thét, trong mắt Đỗ Địch An lóe lên tia chần chừ, có thể thấy lần này Holani không phải ngụy trang mà thật sự hoảng sợ. Vốn dĩ hắn chần chờ là do lo lắng đối với con Băng Long này, từ lúc hiện thân đến lúc bắt giữ Holani chỉ trong chớp mắt, sức mạnh như vậy hắn không thể chống đỡ.

Lúc này, đáy lòng hắn đã ở tư thế rút lui.

Tuy nói lên thật buồn cười, nhưng thực sự như vậy, hắn không phải tay mơ, một chút liền có thể nhìn ra sức mạnh của cực hàn Băng Long này, dựa vào mấy người bọn họ rất khó chiếm được chỗ tốt chớ nói chi đánh giết, trừ phi bọn Barker còn ẩn giấu sức mạnh hơn tưởng tưởng của hắn.

Lúc hắn chần chờ, Monica vội vã thấp giọng nói:

- Chúng ta nhanh kiềm chế nó một chút, không thể đợi thêm, nếu vậy hắn thật sự xãy ra chuyện.

Sắc mặt Barker nghiêm nghị, trong mắt không biết đang suy nghĩ gì, đợi Monica nói xong, hắn nghiêng đầu nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Trong lòng Đỗ Địch An hơi động, liếc mắt nhìn, lúc thấy vẻ lạnh lùng trong mắt Barker, hắn bỗng nhiên hiểu được quan hiệ của vị Vách Tường Chủ này cùng với Holani và Moni, cũng không phải thân thiết như biểu hiện bên ngoài, cũng không phải đồng nhất trận doanh, tuy hắn không nói ra, nhưng Đỗ Địch An có thể thấy hắn muốn từ bỏ Holani, hoặc tiếp tục chờ, bức ra lá bài của Holani.

Monica thấy Đỗ Địch An cùng Barker đều không hé răng, lập tức hiểu rõ ý nghĩ của bọn họ, sắc mặt hơi thay đổi, cũng không nói thêm gì, ngẩng đầu nhìn Holani bị nắm chặt trong vuốt của cực hàn Băng Long trên không trung, ánh mắt thâm trầm.

Holani rống lên hai tiếng, thấy bên trong rừng rậm không có động tĩnh gì, bao gồm thủ hạ của mình cũng không có phản ứng, trong lòng hắn vừa tức vừa giận, đồng thời có hơi đau lòng, cũng không đòi hỏi bọn Đỗ Địch An sẽ ra tay giúp đỡ rồi, hắn đột nhiên cắn răng một cái, gốc rễ gai nhọn bên trong cánh bỗng nhiên chảy ra một lượng niêm dịch màu đen, như mồ hôi đen.

Niêm dịch lúc này cũng càng nhiều, nhơm nhớp trên vuốt rồng, như khối băng óng ánh bỗng nhiêm bốc lên khói đen, sau một khắc, Holani đang gào thét từ từ thoát ra.

Tránh khỏi vuốt rồng, hắn liền nhanh chóng phóng đi hướng rừng rậm.

Đỗ Địch An thấy hắn thoát thân, ánh mắt ngưng lại, niêm dịch màu đen lúc trước tựa hồ là độc khí, lúc mới xuất hiện trong không khí liền có một mùi quái dị, đầu óc liền có chút mê muội, điều này khiến hắn hơi hoảng sợ, xem ra cái này có lẽ là một trong những lá bài của Holani, nhưng không ngờ độc tính lại khủng bố như vậy, chỉ nghe thấy mùi liền không khỏe, hơn nữa năng lực kháng độc của hắn không hề yếu, Khai Hoang giả nghe được mùi này hẳn là rất khó chịu.

Rống!

Cực hàn Băng long tựa hồ phẫn nộ, lòng bàn tay trồi ra lượng lớn hàn khí, đông lại chất lỏng nhơm nhớp, nó ưỡn ẹo thân thể, lần nữa đuổi theo Holani.

Holani trực tiếp nhảy vào bên trong rừng rậm, theo sát phía sau cực hàn Băng Long, lúc lần đầu nó đến biên giới rừng rậm, bỗng nhiên một trận ánh lửa đạn bắn ra, trong nháy mắt như biển lửa bao phủ cực hàn Băng Long, chính là chiến sĩ đoàn săn bắn mai phục ở một bên rừng rậm.

Cùng lúc đó, từng đạo mũi tên hỏa diễm phóng ra từ rừng rậm, hơn trăm mũi tên cùng lượt, ánh lửa cắt ngang không trung, bắn trên cánh cùng đầu của nó, phát ra tiếng leng keng, hỏa tiễn như đánh vào trên kim loại, đàn hồi lại rơi xuống, có cái rơi vào lá cây trong rừng, nổi lên đại hỏa.

Đỗ Địch An, Monica cùng Barker trốn phía sau cây cũng lập tức triển khai hành động, hiện tại Holani đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ đến phiên bọn họ ra tay.

Vèo! Vèo!

Monica cùng Barker lao ra trước, Monica tiến vào trạng thái ma thân, màu da trở nên trắng như tuyết, trên thân thể và cánh bay xuống bột phấn trắng như tuyết, lúc bột phấn vẫn đang rơi xuống, dưới khống chế của cánh nàng, dùng gió thổi đến trên thân cực hàng Băng Long, Barker vọt tới trước mặt cực hàn Băng Long, rút ra xương kiếm chén trên vuốt rồng.

Xương kiếm lưu lại một đạo ngân đơn giản trên vuốt rồng, lực lượng phản xung va chạm trở về, con ngươi hắn thu nhỏ lại, thời khắc này mới nhận thức rõ cực hàn Băng Long này còn kinh khủng hơn dự đoán của hắn!

Rống!

Cực hàn Băng Long gào thét vung vẩy vuốt rồng vỗ tới Barker, Barker nhanh tránh né.

Lúc sự chú ý của cực hàn Băng Long bị kiềm chế, Đỗ Địch An chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh cực hàn Băng Long, nhanh chóng tiến vào trạng thái ma thân, lưỡi dao sắc toàn thân dựng thẳng lên, chém tới một bên eo của cực hàn Băng Long!

Cực hàn Băng Long đang muốn công kích Barker đột nhiên thu tay lại, cánh đánh, bay lên, đồng thời phát ra tiếng gào rõ to, nó cúi đầu nhìn Đỗ Địch An, giữa long nhãn màu lam sậm đầy cấu kỉnh, há mồm phun ra một lượng lớn hàn khí.

Đỗ Địch An ngẩn ra, không ngờ lại bị nó tránh thoát, hơn nữa cảm giác tâm tình của con cực hàn Băng Long này bỗng nhiên kịch liệt hơn, như thể bị làm cho tức giận, hắn không dám nghênh tiếp làn sương màu trắng bực bội này, cấp tốc bay xuống.

- Đáng chết!

Barker thấy Đỗ Địch An đánh lén thất bại, sắc mặt khó coi, nói với Monica một bên:

- Chiêu kia của ngươi như vô tác dụng, gọi Holani đến, ba người chúng ta kiềm chế nó, để Đỗ Địch An công kích!

Kế hoạch lúc trước của mấy người chính là Đỗ Địch An công kích, bọn họ kiềm chế, dù sao năng lực công kích mà Đỗ Địch An thể hiện ra mạnh hơn so với bọn họ, năng lực Monica thiên về nhận biết, tuy công kích cũng không yếu, thủ đoạn cũng hơi kỳ lạ nhưng đánh chính diện vẫn kém quá xa, dù cực hàn Băng Long bất động mặc nàng công kích thì cũng khó tổn thương được mạch máu của nó.

Monica hít một hơi thật sâu, nàng biết mình nên móc ra lá bài rồi, bằng không trong trận chiến này nàng không phát huy được tác dụng gì.

Lúc nàng chuẩn bị ra tay lại, cực hàn Băng Long gầm vang lên, chấn động đến mức màng nhĩ mọi người bắn vù, sau một khắc, nó nhanh chóng đáp xuống đuổi theo Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An biến sắc, nhanh nhảy qua hướng bọn Barker.

Barker nhanh chóng bay lên, vung xương kiếm chém về vuốt rồng, nhưng cực hàn Băng Long xem ra cáu hơn trước rất nhiều, vuốt rồng vang lên, dùng tốc độ nhanh như chớp vỗ Barker xuống mặt đất, nện ra một hố sâu.

Hơn nữa nó cũng không thèm nhìn hắn một cái, tiếp tục đuổi theo Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An thấy tình huống sau lưng, có hơi choáng váng, hắn cảm thấy con cực hàn Băng Long này tựa hồ nhìn chằm chằm mình rồi!

Lão tử còn không muốn đụng đến ngươi đây, ngươi lại thù dai như thế?

Trong lòng hắn không nhịn được tức giận mắng, chân không ngừng phóng đi, chạy đến hướng Holani đang nghỉ ngơi trong rừng rậm.

Holani thấy Đỗ Địch An vọt tới, mặt tối sầm lại, hắn còn muốn nghỉ ngơi nhiều một chút, thuận tiện cũng dồn ép mấy người Đỗ Địch An lật tẩy, lúc trước hành động dụ dỗ vượt khỏi dự đoán của hắn, vốn tưởng rằng có thể thuận lợi dẫn dụ nó đến bên rừng rậm, rơi vào mai phục, kết quả suýt nữa khiến mình ngã xuống, con này còn mạnh hơn tưởng tượng của hắn, tuyệt đối không phải ma vật cấp 372 như trên sách.

- Giúp kiềm nó lại.

Đỗ Địch An nhìn thấy Holani, vội hét lớn.

Khóe miệng Holani co giật, nhưng vẫn đứng dậy đón sau lưng Đỗ Địch An.

Rống!

Cực hàn Băng Long nhìn thấy Holani vọt tới trước mặt, tựa hồ cảm nhận được uy hiếp, nhưng không chịu dừng lại, cáu kỉnh phát ra tiếng gầm.

Lá cây bị chấn động đến mức rung chuyển, cực hàn Băng Long há mồm phun ra hàn khí trắng tuyết.

Holani đứng mũi chịu sào biến sắc mặt, cấp tốc lắc mình tránh thoát.

Hàn khí đảo qua, những thứ bị chạm vào đều hóa thành tượng băng.