Chương 1052 Vẫn diệt
Đỗ Địch An cảm giác nhiệt độ trong không khí nhất thời hạ thấp xuống, rõ ràng đầu hạ nóng bức nhưng có cảm giác ba thước đóng băng, tay phải hắn trên hàn khí tựa hồ rục rịch, lưu động ra một tia hàn khí theo huyết dịch tụ hợp vào trong cơ thể, khiến hắn lạnh đến mức giật mình một cái.
Cực hàn Băng Long đuổi Holani đi, lại tiếp tục đuổi theo Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An bực bội, quay đầu liền chạy,
Holani trốn bên cạnh, thấy cực hàn Băng Long không đuổi theo hắn, trong lòng thở phào, đồng thời nghi hoặc nhìn cực hàn Băng Long truy đuổi Đỗ Địch An, lúc trước hắn tựa hồ cũng không để sót cái gì, theo lý thuyết Đỗ Địch An đều không thương tổn đến con rồng già này, vậy tại sao nó liền không tha cho Đỗ Địch An?
Lúc này, Monica cùng Barker chạy ới, thấy Holani đợi trên cây không nhúc nhích, sắc mặt Barker tức giận, nói:
- Ngươi không ra tay như vậy, da của con rồng này qua dày, chỉ hắn mới có thể thương tổn được, nếu hắn xảy ra vấn đề rồi, lần hành động này cũng thất bại!
Holani phục hồi tinh thần, liếc mắt nhìn hắn, cau mày nói:
- Không phải ta không ra tay, là ra tay cũng không ngăn được, nó quyết tâm muốn giết hắn, không biết hắn đã làm gì chọc tức nó, ta cảm thấy kế hoạch của chúng ta tạm thời biến động một thoáng rồi, nếu con rồng già này muốn liều mạng giết hắn, chúng ta liền để hắn dụ dỗ, chúng ta đi công kích là được, ta không tin với sức mạnh của ba người chúng ta mà không đả thương được nó, nếu vậy, vẫn là nên rút lui!
Barker hơi run, thấy cực hàn Băng Long đuổi theo Đỗ Địch An, ánh mắt hơi chớp lên, quyết định nhanh chóng nói:
- Được, cứ làm vậy đi, đi thôi!
- Không vội, để hắn vậy một chốc hẳn là không có việc gì.
Holani bỗng nhiên nói.
Barker liếc mắt nhìn:
- Ngươi có ý gì?
- Các ngươi không nhìn thấy sao, hắn không chế hành thi kia không muốn nó hành động, rõ ràng tên này còn lưu lại dư lực, nếu không nguy cấp vạn lần thì chưa cần chúng ta giúp đỡ, ta muốn nhìn một chút xem hắn còn cất giấu món đồ gì, đây là cơ hội tốt.
Holani liếm môi một cái, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Barker hiểu được, lặng lẽ hạ xuống.
- Ta thấy chúng ta vẫn là nên đuổi theo, người này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng cũng không phải dễ chọc, nhỡ như dồn ép hắn cuốn lên, như hắn nói, trực tiếp bỏ đi, chúng ta tổn thất cũng quá lớn.
Monica thấy hai người tựa hồ chuẩn bị chờ đợi, lập tức lên tiếng.
Barker rùng mình, nói:
- Cũng đúng, tiểu tử này nói không chừng lại làm thật, chúng ta mau đuổi theo.
Holani khẽ cau mày, muốn nói gì đó nhưng vẫn nhịn xuống, hắn cũng đoán không ra tính cách của Đỗ Địch An, ngộ nhỡ thật sự rút lui, bọn hắn lưu lại cũng bị lúng túng, lúc đó bọn hắn tiến cũng không được, giết cũng không xong, nếu muốn triệt, lần này tập kết người liền coi như mất trắng, thậm chí trên đường trở về còn phải chết đi một nhóm.
Ba người cấp tốc chạy tới, nhưng lúc này đã cách khá xa cực hàn Băng Long và Đỗ Địch An, ba người toàn lực truy đuổi, nhưng khoảng cách không những không rút ngắn mà càng lúc càng xa, trong lòng ba người vô cùng kinh ngạc, lúc cực hàn Băng Long cách bọn họ xa bốn năm dặm, trong lòng ba người nhất thời chấn kinh rồi.
Quá nhanh, cực hàn Băng Long thì bọn họ có thể hiểu được, nhưng cực hàn Băng Long đang truy đuổi Đỗ Địch An, hiện tại vẫn không quay đầu, thậm chí là dừng lại, nói rõ ra là không đuổi kịp! Điều này cũng có nghĩa tốc độ Đỗ Địch An nhanh hơn so với cực hàn Băng Long!
Nhưng Đỗ Địch An lại không cảm giác được mình rất nhanh, giờ khắc này hắn hận không thể có thêm mấy chân nữa, hoặc nhiều đôi cánh hơn, quá chậm, hắn cảm giác đã dùng hết toàn lực, nhưng cực hàn Băng Long vẫn theo sát, lúc này chạy lại như dài trăm mét, hắn có thể tăng vọt gia tốc trong thời gian ngắn, nhưng không kéo dài được bao lâu, chỉ hi vọng cực hàn Băng Long trước mắt có thể sớm tiêu hao hết thể lực.
Nhưng, lần thứ hai chờ đợi thất bại.
Hắn cảm giác chân cùng cánh như quán duyên, vùng dưới chân như mọc rễ kéo chân hắn, khi cảm thấy quá niều lần, thân thể sẽ biến hóa chậm, như phát động một loại cơ chế tự mình bảo vệ.
Nhưng hân loại còn có một tầng cơ chế bảo vệ khác, là sợ chết.
Đỗ Địch An không muốn chết, vì vậy cho dù rất mệt, hắn vẫn chạy nhanh như cũ, hắn lần lượt cắn chặt răng, không ngừng tăng tốc, lại tăng lên, hắn dùng dư ngang quét về phía sau, âm ảnh to lớn thời khắc bao phủ trên đỉnh đầu, hàn khí lạnh lẽo từ phía sau lưng bao phủ tới, tựa hồ chậm một chút sẽ bị bão tuyết nhấn chìm.
Hắn nhìn thấy ba người Barker truy đuổi theo sau cực hàn Băng Long, nhưng bọn họ cách xa quá rồi, xa tới nỗi hắn hận không thể quay đầu xông đến đánh bọn họ một trận tơi bời, hắn không nghĩ tới chuyện, đến nước này ba người lại kết phường chơi hắn, lúc trước ba người bọn hắn thương nghị trên cây, hắn liền chú ý đến rồi, bây giờ lại chậm rãi kéo theo ở sau, rõ ràng là muốn nhìn dáng vẻ hắn bị ép vào tuyệt cảnh.
Đỗ Địch An cắn chặt hàm răng, trong lòng bỗng nhiên có chủ ý, tốc độ hắn từ từ hạ thấp, đồng thời chú ý đến cực hàn Băng Long phía sau, lúc hắn chậm tốc độ lại, khoảng cách với cực hàn Băng Long rút ngắn lại, nó há mồm phun một hàn khí lạnh.
Đỗ Địch An né tránh, quanh quẩn hướng về một bên khác.
Cổ của cực hàn Băng Long rất dài, cổ vặn vẹo, không ngừng quét tới hàn khí, tất cả cây cối chỗ đi qua đều đông lại thành băng, bao gồn cả rắn độc quái trùng ẩn trong cũng hóa thành tượng băng.
Đỗ Địch An tiếp tục chạy vòng tròn, hắn phát hiện lúc cực hàn Băng Long là phụt ra hàn khí, thân thể sẽ dừng lại, tuy vẫn bay về phía trước nhưng tốc độ rất chậm, không biết có phải để tiện khống chế hàn khí mình phụt ra.
Hàn khí quét ngang một vòng, lại không đụng tới Đỗ Địch An, cực hàn Băng Long nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên cúi người vọt tới Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống, rơi vào mặt đất trong rừng, chuyển hướng chạy.
Oành oành oành!
Tiếng vang của một mảng cây cối gãy vỡ vang lên, cánh cực hàn Băng Long mơn trớn đại thụ, vượt qua hai chiến đao kim loại to lớn, phát hủy hết mức cây cối, nó vuốt vòi rồng từ trên trời giáng xuống, đập xuống hướng Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An biến sắc, đột nhiên tăng tốc, xông về phía trước hai mươi, ba mươi mét, chỉ thấy mặt đất sau lưng chấn động, là âm thanh vuốt rồng đập trên mặt đất, hắn chuyển hướng phóng về phía mấy người Holani đang đuổi theo.
Ba người Holani nhìn thấy hướng Đỗ Địch An chạy, liền biết ý định của hắn, trong lòng ba người thầm mắng nhưng vẫn nhắm mắt xông lên.
- Các ngươi nhanh lên một chút!
Đỗ Địch An rống to, đồng thời lần nữa nỗ lực.
Rống!
Cực hàn Băng Long hạ xuống bên trong vùng rừng rậm,nhanh chân chạy ới, chấn động rừng rậm đến mức rung động ầm ầm.
Ma vật vốn đang ẩn nấp ở các nơi trong rừng rậm đều chạy tứ tán, nơi này không có bộ óc hành thi, phàm là ma vật đều có thể cảm nhận được uy thế khủng bố của cực hàn Băng Long.
Holani bay hơi nhanh so với Barker cùng Monica, nhìn Đỗ Dịch An chạy tới trước mặt, muốn mở miệng, nhưng Đỗ Địch An như không nhìn thấy hắn, trực tiếp chạy qua bên cạnh hắn, cũng không quay đầu lại hướng bên hồ.
Holani tối sầm mặt, sau một khắc toàn bộ bóng người đều bao phủ trong bóng tối, cực hàn Băng Long nhìn thấy ba người Holani ngăn trước mặt, ngửa mặt lên trời rít gào, vảy toàn thân bỗng nhiên nổi lên lượng lớn hàn khí.
Ánh mắt Barker ngưng lại, rút kiếm che trước người.
Trong hàn khí mơ hồ, đổ nhiên vô số đạo băng tiễn bắn ra.
Ba người biến sắc, nhanh chóng vung vẩy binh khí chống đỡ, nhưng băng tiễn kình đạo lúc này vô cùng lớn, liên tục chống đỡ, binh khí trong tay ba người bị băng tiễn va nát, có vết nứt.
- Đáng chết, không ngăn được!
Holani cắn răng, dư quang quét tới, vừa nhìn liền tức chết, Đỗ Địch An đã chuồn mất bóng, căn bản không có ý định công kích cực hàn Băng Long.
Barker vung vẩy kiếm thành hình vòn tròn, nhưng vẫn rơi mất vài đạo băng tiến, vai bị đâm, hắn trở tay rút ra, miệng vết thương không thấy chút máu tươi nào, sắc mặt hắn nghiêm nghị, kiêu lên:
- Trước tiên lui về bên hồ, để đoàn săn bắn tiêu hao kiềm chế, dựa vào ba người chúng ta thì quá vất vả.
Holani ước gì hắn nói như vậy, lập tức quay đầu chạy.
Rống!
Đang lúc này, cực hàn Băng Long toàn thân bao phủ trong sương phát ra tiếng hét, vèo một tiếng, đột nhiên mấy chục băng nhọn sắc bén bắn ra, trong nháy mắt đến trước mặt Holani.
Con ngươi Holani co rút lại, thân thể nhanh chóng né tránh, nhưng số lượng băng đâm ra quá nhiều, tránh được bốn cái, bị cái thứ năm đâm vào ngực, cả người bị đâm đến bên trong vùng rừng rậm.
- Không được!
Barker thay đổi sắc mặt, nhanh chóng lui về sau.
Băng đâm chen chúc bay tới như thể không đủ khoảng cách, ngừng lại trước mặt Barker, sau một khắc, băng sương mù chậm rãi lui tán, bóng của cực hàn Băng Long lại lần nữa lộ ra, chỉ vừa hiện thân, Barker cùng Monica liền ngây người, mặt cực kỳ xám xịt.
Giờ khắc này dáng dấp của nó càng lớn, tuy thân thể vẫn ở hình dạng như trước, nhưng trên thân mọc đầy xúc tua hàn băng như rắn, mềm mại vùng múa lên như một bộ lông.
Vèo!
Barker hồi phục lại tinh thần, quay đầu liền chạy.
Monica nghe được động tĩnh, giật mình tỉnh lại, cũng nhanh chóng chạy theo Barker.
Tiếng rồng gầm lần thứ hai từ sau truyền đến, Barker quay đầu nhìn, đã thấy Holani đóng trên mặt đất bị giơ lên, lồng ngực hắn lúc này hoàn toàn bị xuyên thủng, cho dù hắn còn có năng lực gì, nhưng thương thế như vậy đủ để tạo thành trọng thương, khi băng đâm nhấc lên, Holani kịch liệt giãy dụa, đột nhiên vung vẩy binh khí chặt đứt băng đâm.
Sau một lúc, nửa đoạn băng xuyên qua thân thể hắn cũng rơi rụng, mười mấy đường băng đâm lần nữa kéo tới, xen kẽ lẫn nhau, đan xen vào nhau như biển.
Nơi băng đâm xen vào nhau, thân thể Holani hoàn toàn bị đâm thủng, không một tiếng động.
Barker cùng Monica nhìn thấy màn này, khó có thể tin được, đồng thời có chút sợ hãi, chỉ dựa vào dùng băng liền giết chết Holani, lần này bọn họ biết Holani không phải đang diễn, mà thật sự chết rồi, dù sau lần đầu bị xuyên thủng đã không có khả năng còn sống, mà Holani còn muốn ẩn đi một ít lá bài, nhưng đáng tiếc những lá bài này không kịp dùng.
Hoặc là, dùng cũng không thể thay đổi được gì.