← Quay lại trang sách

Chương 1057 Não trùng

Cực Hàn Băng Long há miệng phun ra một luồng hàn khí, trong hàn khí bao bọc vô số lưỡi dao, bắn về phía Helisha như mưa.

Ngọn lửa bừng cháy bên ngoài cơ thể Helisha ép tan hàn khí, nàng vung móng rồng đập vỡ lưỡi dao, nhưng cơ thể vẫn bị vài lưỡi dao đâm trúng, có điều vẫn chưa vào vảy ngoài được một chút thì đã bị ngọn lửa thiêu đốt tan chảy, miệng vết thương lập tức khép lại.

Đỗ Địch An tiếp cận từ một bên khác, vừa mới lại gần Cực Hàn Băng Long chưa đến ba mươi mét đã bị Cực Hàn Băng Long phát hiện, quay đầu phun ra một hơi hàn khí.

Đỗ Địch An không phải Helisha, không dám cứng rắn đối đầu, sắc mặt hơi thay đổi, nhanh chóng xoay người lùi lại, ngược lại lẻn đi qua từ một bên khác.

Nhưng dường như Cực Hàn Băng Long đã bắt đầu chú ý đến hắn, lúc hắn tiếp cận từ một bên khác, Cực Hàn Băng Long lại nhận ra, dùng hàn khí ép lui.

Đỗ Địch An thấy Cực Hàn Băng Long chỉ lo phòng thủ, mà mình nhất thời không thể lại gần, Helisha cũng bị lưỡi dao sắc của Cực Hàn Băng Long ngăn cản, không thể đến gần, thoạt nhìn chiếm thế thượng phong, nhưng càng kéo dài thời gian, ưu thế của hắn và Helisha càng ít đi, hắn đã chú ý tới hàn khí xung quanh bao phủ càng lúc càng dày, nếu Cực Hàn Băng Long là một con người cấp Vực Sâu, hắn thậm chí sẽ cảm thấy đối phương dùng hàn khí ép tan vài lần có lẽ chỉ là chuyện thứ yếu, mục đích thực sự là tỏa ra hàn khí hoàn toàn bao phủ xung quanh, đợi xung quanh hoàn toàn rơi vào thế giới hàn khí, chính là lĩnh vực do Cực Hàn Băng Long thống lĩnh!

Hơn nữa, toàn thân Helisha toàn lửa, ngọn lửa này là ngọn lửa do chất béo và năng lượng trong cơ thể nàng thiêu đốt thành, tiêu hao đối với cơ thể rất lớn, không thể kéo dài.

Nghĩ vậy, Đỗ Địch An càng muốn rút lui, sau khi đến gần lại bị đánh lui, hắn lập tức lắc chuông, gọi Helisha để mở một con đường nhỏ từ trong hàn khí, chuẩn bị rút lui.

Sau khi Helisha nghe thấy tiếng chuông, tạm dừng tấn công, lập tức bay đến gần Đỗ Địch An, sau đó tiếp tục bay về phía trước, ngọn lửa thiêu đốt toàn thân xua tan hàn khí mịt mờ, giống như một ngọn đèn chỉ đường.

Đỗ Địch An theo sát phía sau, nhanh chóng bỏ chạy.

Cực Hàn Băng Long này bị hắn chặt đứt một cái đuôi, hắn cảm thấy nó hẳn là sẽ không đuổi theo nữa, cho dù có đuổi theo, tốc độ cũng không nhanh như trước. Đối với ma vật loại phi hành, cái đuôi có tác dụng rất lớn, phụ trách điều chỉnh cân bằng và phương hướng của cơ thể, không có đuôi, tốc độ sẽ giảm đi rất nhiều.

Grào!

Cực Hàn Băng Long thấy Đỗ Địch An và Helisa bỏ chạy, tức giận gầm lên, hai cánh rồng giương lên, nhưng không bay lên đuổi theo nữa.

Trong nháy mắt, hàn khí che khuất đường nhỏ phía sau, không gian mờ mịt, Đỗ Địch An nghe thấy tiếng rồng gầm gào phía sau màn sương trắng hàn khí càng lúc càng xa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không bao lâu, hắn và Helisha cùng nhau lao ra khỏi màn sương lạnh giá, nhanh chóng lao về khu rừng rậm phía xa.

Sau khi rời khỏi màn sương lạnh, ngọn lửa trên người Helisha cũng dần tắt, trên lớp vảy bên ngoài có vài tơ máu dinh dính, phát ra mùi tanh nồng nặc.

Đỗ Địch An và Helisha cùng bay ra ba mươi dặm mới chậm rãi đáp xuống dưới, Đỗ Địch An thấy Cực Hàn Băng Long không đuổi theo, bèn đáp xuống chạc cây trong rừng rậm với Helisha. Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy vài ma vật nhỏ trốn trong rừng cây, cũng không phải loại lợi hại gì thì hắn mới yên tâm, gỡ bỏ ma thân, đồng thời cũng gỡ bỏ ma thân cho Helisha.

Sau khi khôi phục hình dáng con người, Đỗ Địch An lập tức nhìn thấy ba lỗ máu nơi xương sườn trên lồng ngực, máu thịt bên cạnh lỗ thủng đã ngừng chảy, đưa tay lau đi, vô cùng lạnh lẽo, còn chạm phải một chút vụn băng sót lại.

Vụn băng này màu sắc rực rỡ, là máu đông lại.

Đỗ Địch An nhìn về phía Helisha, thấy khóe miệng nàng có máu, cánh tay uốn cong hơi kỳ dị, trong lòng lập tức lo lắng, bước đến dùng thấu thị cẩn thận nhìn một lần, hóa ra là nàng bị gãy xương tay rồi, lông mi hắn khẽ rung lên vài cái, cầm tay nàng chậm rãi nắn lại cho xương về đúng vị trí, sau đó lấy thuốc và dao mổ trong túi, cắt cánh tay nàng ra lấy xương vỡ trong đó, lại khâu cánh tay lại, băng bó bôi thuốc.

Ngoại trừ cánh tay, chỗ khác ngược lại không có thương tích lớn nào.

Sau khi chữa khỏi cho Helisha, Đỗ Địch An dựa vào gốc cây bên cạnh, cởi bỏ chiến giáp của mình ra, cắt bỏ toàn bộ thịt hư đông lại bên cạnh lỗ máu, không có thuốc gây tê, hắn chỉ có thể cắn răng trợn mắt chịu đựng, sau khi cắt bỏ thịt hư xong rồi mới bôi thuốc băng bó miệng vết thương.

Xử lý xong chuyện này, hắn đã toát mồ hôi đầy đầu, vừa đau vừa mệt, dựa vào gốc cây mở to miệng hít thở, không khí trong rừng rậm vẫn vô cùng trong lành, lúc này phía sau vẫn không có động tĩnh, Đỗ Địch An đoán con rồng già kia hẳn là sẽ không đuổi theo nữa.

“Một gia hỏa có đẳng cấp săn bắt là 372, quả nhiên lợi hại.” Đỗ Địch An lẩm bẩm một câu, tâm trạng có hơi phức tạp, nếu như suy đoán lúc trước của hắn là đúng, con Cực Hàn Băng Long này hẳn là vẫn thuộc về phần ma vật bị huyết nhục Hoang Thần hấp dẫn, mà đám ma vật kiêng dè huyết nhục Hoang Thần kia còn mạnh hơn cả Cực Hàn Băng Long, cũng là đối tượng mà Tường Lớn trấn thủ di hài Hoang Thần nhắm vào.