← Quay lại trang sách

Chương 1058 Não trùng (2)

Hắn vốn tưởng rằng mình đến được Vực Sâu, bản thân đã được xem như người thượng đẳng, thuộc nhóm người đứng đầu.

Kết quả lại chật vật như vậy trước một con Cực Hàn Băng Long, Holani cũng là Vực Sâu, lại bị giết chết trong giây lát, Barker không rõ sống chết, Monica may mắn hơn, phần lớn là trốn thoát.

Nếu gặp được loại ma vật kiêng dè huyết nhục Hoang Thần, kết cục của hắn sẽ như thế nào?

Đỗ Địch An không dám nghĩ đến, áp lực trong lòng rất lớn.

Hắn không biết rốt cuộc Hoang Thần đã chiến đấu với loại ma vật gì, nhưng hắn biết mình còn kém Hoang Thần rất xa, chỉ với mùi đối phương đã có thể làm kinh hãi một số sự tồn tại khủng bố, Vực Sâu không phải là giới hạn của sức mạnh, mà trên Vực Sâu lại là gì?

Hắn không biết, hắn vất vả trắc trở lắm mới đạt đến Vực Sâu, bây giờ lại càng thêm hoang mang.

Chẳng lẽ phải tạo ra hạt nhân mới có thể san bằng mọi trở ngại?

Nếu như thế, vậy chẳng phải sẽ lại chế tạo ra một lần tận thế nữa sao?

Đỗ Địch An dựa vào gốc cây, suy nghĩ bay xa, rất nhiều ý nghĩ và hoang mang xuất hiện trong lòng khiến hắn trầm lặng không nói gì.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Đỗ Địch An dẫn Helisha đi tiếp, tuy rằng Cực Hàn Băng Long không đuổi theo nhưng nơi này vẫn ở trong lãnh thổ của nó, nó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Sau khi tiếp tục đi đường nửa giờ, Đỗ Địch An đến một ngọn núi cao, trên sườn núi có một hang động, bên trong có một ma vật hổ quái cao bảy tám mét, ma vật hổ quái này vừa giống hổ lại vừa giống nhện, cơ thể quái dị, thực lực gần cấp Chúa Tể, bị Đỗ Địch An chém giết dễ dàng, nhưng nước bọt màu xanh lục mà ma vật này phun ra trước khi chết suýt chút nữa dính vào người Đỗ Địch An.

Tuy tránh được nhưng nước bọt màu xanh lục rơi trên tảng đá, nham thạch nhìn có vẻ cứng rắn lập tức tan ra, hơn nữa vẫn tiếp tục tan vào sâu trong đất gần chục mét mới chậm rãi ngừng ăn mòn.

Độc tính mãnh liệt như vậy khiến Đỗ Địch An biến sắc, cũng bắt đầu trở nên cẩn thận.

Có ma vật tuy thể chất không mạnh mẽ nhưng độc tính lại mãnh liệt, cho dù là Vực Sâu cũng dễ dàng bị trúng độc chết.

Nghỉ ngơi trong hang động này, Đỗ Địch An chọn một vài phần thịt không còn lại bao nhiêu trên người ma vật hổ quái để nướng ăn, lấp đầy bụng với Helisha.

Ăn rồi nghỉ ngơi, Đỗ Địch An chuẩn bị đợi vết thương lành rồi mới lên đường, nơi này là Hố Ma, có thể gặp phải Vực Sâu bất cứ lúc nào, dù hắn có cảm giác thấu thị nhưng chỉ thấy trong phạm vi hữu hạn, hơn nữa không phải lúc nào cũng có thể dùng thấu thị để nhìn đường, quá tốn sức lực của mắt.

Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua.

Đỗ Địch An và Helisha trốn trong hang động, ăn thi thể của ma vật hổ quái, trong lúc rảnh rỗi Đỗ Địch An sẽ nhớ lại những kiến thức ghi trên tấm siêu chip, trước đây học thuộc lòng, có thời gian rảnh đều tự suy nghĩ lại, đến lúc cần cũng có thể vận dụng linh hoạt.

Đến lúc suy nghĩ những tri thức này mệt rồi, lại nghĩ về trận chiến lúc trước, suy xét lại sai lầm của mình.

Tuy vết thương của Đỗ Địch An nặng hơn Helisha, nhưng tốc độ chữa lành lại nhanh hơn nàng, mặc dù thể chất Helisha mạnh mẽ, nhưng thể chất của xác sống khiến vết thương của nàng gần như có tính vĩnh cửu, khả năng tự chữa lành cực kỳ kém.

Có điều, Đỗ Địch An phát hiện mỗi khi nàng ăn máu thịt tươi, vết thương trên cơ thể sẽ nhanh lành hơn một chút.

Đợi sau khi vết thương khỏi hẳn, Đỗ Địch An không trực tiếp rời khỏi Hố Ma mà là dẫn Helisha trở lại rừng rậm Băng Tuyết, hơn nữa lặng lẽ lẻn vào đến nơi đã chiến đấu lúc trước.

Ba ngày nay trong rừng rậm gần như không có gì thay đổi, khu rừng bị ảnh hưởng bởi trận chiến vẫn còn lộn xộn đầy đất, cây cối đổ rạp, Đỗ Địch An tìm được nơi khấu đuôi rồng rơi xuống, nhưng thấy đuôi rồng kia đã biến mất, trên mặt đất còn có không ít nhũ băng rải rác.

Trên mặt đất để lại dấu chân của Cực Hàn Băng Long, Đỗ Địch An nhìn theo hướng dấu chân nó đi đến, là quay về hồ băng.

Đỗ Địch An đi vòng qua hồ băng từ một chỗ khác của rừng rậm, đến nơi hắn và đám người Holani chiến đấu với Cực Hàn Băng Long, rất nhanh đã tìm thấy thi thể của Holani bị xuyên thủng đóng đinh trên mặt đất thông qua một lưỡi dao hàn băng, thi thể đã rách tả tơi, nửa khuôn mặt bị hàn băng xuyên qua, nhìn không rõ toàn bộ diện mạo, nhưng quần áo trên người lại là của hắn, lúc này đã khôi phục hình dạng con người từ trạng thái ma thân.

Thi thể của một Vực Sâu treo ở trước mắt mình như vậy, trong lòng Đỗ Địch An hơi thổn thức, sau đó hắn tiến lên lần sờ thi thể của Holani, đồng thời dùng thấu thị quét qua, vừa nhìn đã lập tức khẽ a một tiếng.

Hắn vốn định dùng thấu thị để xem có thứ gì tốt dưới quần áo của Holani không, không ngờ lại nhìn thấy một thứ kỳ quái trong thi thể của hắn, đó là một con sâu màu trắng nhạt, hình dạng rất giống hồn trùng ký sinh, dài hai ba phân, con sâu này đang cuộn tròn vặn vẹo trong đầu Holani, dường như đang ăn dần lên mô não của hắn, đây là sinh vật sống duy nhất trong cơ thể hắn!

Đỗ Địch An nghĩ đến một số tình huống được ghi lại trong viện nghiên cứu ma vật, sau khi kẻ Đi Săn chết, hồn trùng ký sinh trong cơ thể cũng sẽ chết theo.