← Quay lại trang sách

Chương 1059 Săn rồng

Hắn đã từng thấy rất nhiều kẻ Đi Săn chết đi, quả thật là tình huống này.

Nhưng tư liệu lại không ghi lại tình huống sau khi Vực Sâu chết đi, mà đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thi thể của Vực Sâu!

Chẳng lẽ con sâu nhỏ này là hồn trùng ký sinh của Holani?

Đỗ Địch An cho rằng đúng tới tám chín phần mười, dù sao nhiệt độ trong rừng rậm thấp như vậy, thi thể của Holani cứng lại, sắp đóng băng, không có khả năng hư thối sinh ra giòi, cũng không có con giòi nào lớn như vậy, trừ phi là thứ đã biến dị.

Đỗ Địch An vươn ngón tay, cắt lên đỉnh đầu Holani.

Móng tay của hắn còn sắc hơn dao, da đầu của Holani nhanh chóng bị cắt mở ra, nhưng hộp sọ rất cứng, Đỗ Địch An không thể cắt ra chỉ bằng móng tay, nhưng hắn cắm hai ngón tay vào hốc mắt của Holani, tay kia thì đè cằm hắn ta lại, dùng sức tách ra đã mở được hộp sọ của hắn ta ra, chỉ thấy trên bộ não đông cứng bên trong có một con sâu thịt nhỏ đang lúc nhúc.

Đỗ Địch An cảm thấy da đầu hơi ngứa, không đưa tay chạm trực tiếp vào thứ nhỏ bé này, năng lực của một số ma vật rất quái dị, dù là Vực Sâu cũng sẽ bị đánh bại, hắn lấy một chiếc bình nhỏ ra từ trong túi, lại bẻ xuống một nhành cây nhỏ ở bên cạnh làm thành một cây gậy nhỏ, nhẹ nhàng chọc vào người con sâu nhỏ.

Cơ thể chậm chạp của con sâu nhỏ vừa bị gậy gỗ chạm vào đã lập tức rút về tận sâu trong não Holani, tốc độ nhanh như chớp, dọa Đỗ Địch An giật mình.

Hắn lập tức chặt đầu Holani khỏi cổ để tránh cho thứ nhỏ bé này chạy vào trong thân thể hắn ta, lúc đó muốn lấy ra sẽ càng phiền phức hơn.

Hắn ném đầu của Holani lên hòn đá bên cạnh, dùng gậy gỗ chậm rãi loại bỏ mô não của hắn, sâu thịt nhỏ rất nhanh không còn chỗ để trốn, chui vào trong xoang mũi Holani.

Đỗ Địch An lấy ra dao mổ gọt mũi của Holani, đào sâu thịt nhỏ ra, dùng bình bắt nó bỏ vào trong đó.

Sâu nhỏ vặn vẹo trong bình, Đỗ Địch An giơ lên nhìn, bỗng nhiên phát hiện toàn thân con sâu nhỏ này chậm rãi mọc lên bộ lông màu trắng như tơ, bộ lông này rất mảnh, lúc trước hắn hoàn toàn không chú ý đến.

Sau khi bộ lông mọc lên, hành động con sâu nhỏ chậm lại, ngay lúc Đỗ Địch An vừa định cất đi, đột nhiên, toàn bộ lông trên người con sâu nhỏ bỗng đâm về phía bình, choang một tiếng, bình thủy tinh cứng rắn đặc chế này lại bị vỡ, phải biết rằng chiếc bình này cho dù là tráng hán dùng đá đập cũng chưa chắc có thể đập vỡ, nhưng bây giờ lại bị con sâu nhỏ chưa đến ba phân này đập nát.

Sau khi làm vỡ bình, con sâu nhỏ nhanh chóng rơi xuống, rơi vào tuyết trên mặt đất, nhanh chóng trốn vào trong tuyết và nhảy nhanh về phía trước, trong nháy mắt đã chạy đến nơi Đỗ Địch An không nhìn thấy.

Đợi đến lúc Đỗ Địch An vội vàng dùng nhiệt thị nhìn qua, lại không thể nhìn thấy một chút phản ứng của nguồn nhiệt.

Ngơ ngác một lát, Đỗ Địch An nhìn bình thủy tinh bị thủng một lỗ trên tay, sắc mặt hơi thay đổi, rốt cuộc con sâu nhỏ đó là thứ gì? Hiển nhiên hồn trùng ký sinh không sở hữu sức tàn phá như vậy!

Đỗ Địch An suy nghĩ một chút, vẫn là chậm rãi xoay người rời đi, cũng tiện tay ném cái bình vỡ trong tay xuống tuyết.

Hắn quay trở lại khu rừng bên hồ dọc theo con đường chiến đấu, còn chưa tới gần thì đã ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, nếu như không phải do nhiệt độ ở đây thấp thì mùi này đã càng rõ ràng hơn, không bao lâu sau, hắn đã thấy nơi chiến binh đoàn đi săn mai phục, hài cốt đóng băng khắp nơi, có nửa cái đầu bị đông cứng, vẻ mặt vẫn còn kinh hoàng bị đóng băng, có cánh tay bị gãy, xương ngực, ngoài ra còn có máu bắn tung tóe trên cây cỏ màu trắng, bên trên đã bị bao phủ bởi lớp băng mờ, giống như những đốm máu.

Hàng trăm chiến binh đoàn đi săn, bây giờ chỉ còn lại những mảnh thi thể trên mặt đất, Đỗ Địch An nhìn lướt qua, số lượng xác chết không lớn, nếu ghép lại với nhau thì cùng lắm là trăm người, nói cách khác vẫn còn hơn hai trăm người sống sót, nhưng phần lớn đều đã rời khỏi đây, lúc trước Cực Hàn Băng Long chỉ chăm chăm đuổi theo hắn, không để ý đến những người này, khiến cho những người này có cơ hội rời đi.

Đỗ Địch An im lặng, nhìn cánh tay đông cứng thành băng mà hắn thấy trên tay mình, từ bộ giáp trên cánh tay có thể thấy đó là tay của Barker.

Hắn ta bị Đỗ Địch An đá về phía sau Cực Hàn Băng Long, cơ thể đông cứng lại, rồi bị ném vào trong rừng rậm, nhưng Đỗ Địch An chỉ tìm thấy cánh tay của hắn ta mà không thấy các bộ phận khác, hắn cảm thấy có thể Barker vẫn chưa chết, có lẽ là đã rời đi rồi.

Cuộc thảo phạt với khí thế cuồn cuộn cuối cùng trở thành một trò hề tàn sát và đấu đá nội bộ, Đỗ Địch An khẽ thở dài, hắn cũng là một trong số đó, có đôi khi có thể nhìn rõ nhưng không thể không chỉ lo cho thân mình.

Nhìn mặt hồ đóng băng ở đằng xa, Đỗ Địch An đoán rằng con rồng già kia khả năng cao là dưỡng thương ở trong đó, trong lòng có hơi không muốn, hắn vốn dĩ đã từ bỏ việc đoạt lấy Cực Băng trùng, nhưng sau này khi hợp tác với Helisha mới nhận ra rằng con rồng già này không mạnh như trong tưởng tượng, nói cách khác, hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của bản thân, qua sự thể hiện của mấy người Holani và Barker trước đây, hắn cảm thấy mình so với những Vực Sâu như bọn họ hẳn là mạnh hơn mấy phần, cùng với ngọn lửa của Helisha, có thể khắc chế đòn tấn công sương mù của Cực Hàn Băng Long, ngược lại cũng có thể chống lại đôi phần.