← Quay lại trang sách

Chương 1060 Săn rồng (2)

Mặc dù ngực và tim của hắn suýt nữa đã bị xuyên thủng, chết ngay tại chỗ, nhưng Băng Long cũng bị gãy mất một đuôi, cả hai bên đều bị thương.

“Nếu nơi này gần Tường Lớn thì tốt rồi, có thể dùng thép trong thành để làm một vài cái bẫy...” Đỗ Địch An nhìn khu rừng xung quanh, ánh mắt lóe lên, đối với việc săn bắt Cực Hàn Băng Long, hắn vẫn còn có một vài cách.

Đi săn ma vật bằng cách đối đầu trực tiếp là điều ngu ngốc nhất, trước đó có nhóm mấy người Helisha và Barker, chiến binh đoàn đi săn cũng không phải là người của Đỗ Địch An nên Đỗ Địch An cũng không nói nhiều, thực ra hắn cảm thấy có nhiều kẻ Khai Hoang phối hợp như vậy, hoàn toàn có thể làm ra một bẫy đầm ở gần đây, cho dù sức mạnh của Cực Hàn Băng Long có này mạnh gấp đôi thì cũng phải lột da.

Lúc đó hắn còn phải lo lắng rằng sự kết hợp sức mạnh của bốn vị Vực Sâu, lại thêm nhiều chiến binh cấp Thác Hoang như vậy, còn có cả Chúa Tể, Cực Hàn Băng Long sẽ không chịu nổi một đòn, nếu lúc đó Cực Hàn Băng Long bị chém chết nhanh chóng thì sẽ đến lượt bọn họ tranh nhau để giành lấy Cực Băng trùng, vì vậy nên lúc mai phục hắn cũng không nói gì nhiều, mục đích cũng là muốn tiêu hao hết chiến binh đoàn đi săn dưới tay của Holani, đồng thời tận dụng cơ hội để xem con bài tẩy của mấy người bọn họ.

Nhưng mà vừa mới bắt đầu trận chiến thì tình thế đã bị đảo ngược, diễn biến sau đó quá nhanh, đã quá muộn để tổ chức mọi người thực hiện một trận mai phục hiệu quả, dẫn đến sự tàn sát nghiêng về một bên.

Đỗ Địch An cảm thấy việc bị tiêu diệt cả đoàn này có liên quan đến sự ích kỷ của hắn, nếu như để hắn dẫn đầu, với rất nhiều người có mặt ở đây như vậy, cho dù là nhắm mắt thì cũng có thể giết con rồng già này.

Giờ ngược lại lại bị tàn sát và chịu tổn thất nặng nề, trong lòng Đỗ Địch An cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng không có cảm giác tội lỗi hay tự trách mình, hắn tin rằng Barker và Monica cũng có chung ý nghĩ, thậm chí cả Helisha cũng nhận ra được ý nghĩ của bọn họ, cố tình hợp tác với để làm suy yếu một số lượng chiến binh nhất định của đoàn đi săn, hoàn toàn không tiến hành đặt bẫy và chuẩn bị săn bắn trong một thời gian dài.

Chỉ tiếc là, sức mạnh hung tàn mà Cực Hàn Băng Long thể hiện ra khiến cho những tâm tư nhỏ nhen và mưu mô của bọn họ cuối cùng trở nên buồn cười và đáng thương.

Giờ hắn là người duy nhất còn lại ở đây, Đỗ Địch An nghĩ rằng cố gắng thu xếp một phen chưa chắc sẽ không có cơ hội giết được con rồng già này, chỉ là một mình hắn chuẩn bị bẫy thì sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Vào thời nguyên thủy xa xưa, sức mạnh của con người và dã thú đã cách biệt rất lớn, nhưng nếu làm ra một cây chông gỗ thì sẽ dám chiến đấu chống lại dã thú khát máu, không phải ngươi chết thì là ta chết, đây là ý chí sinh tồn, cũng là tinh thần của thợ săn, hiện tại khoảng cách sức mạnh giữa Đỗ Địch An và Cực Hàn Băng Long còn nhỏ hơn khoảng cách giữa người bình thường và mãnh hổ, cũng không phải là cuộc tàn sát từ một chiều nữa, ít nhất hắn còn có thể đánh lại.

Vì vậy, hắn cảm thấy mình thật vô lý vì đã rút lui như thế này.

Mấy ngày nay trong lúc dưỡng thương Đỗ Địch An vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định trở về xem tình huống ở nơi này, hiện tại tựa hồ như sóng yên biển lặng, không nhìn thấy gì, nhưng mà hắn nghĩ cần phải thử xem, dù sao một khi thành công, lấy được Cực Băng trùng, sức mạnh sẽ lại tăng lên rất nhiều, ở cấp độ của hắn, chỉ dựa vào tài nguyên trong thành thì không thể nào tăng sức mạnh, chỉ có thể tìm kiếm cơ hội ở nơi hoang vu bên ngoài thành.

Lần mạo hiểm này cũng là để chuẩn bị cho việc đến Thần quốc trong tương lai, ở nơi mà con người sinh sống càng nhiều thì càng cần sức mạnh hơn, cơ hội như thế này rất khó có được, hắn không muốn trong tương lai khi ở Thần quốc bởi vì sức mạnh của mình yếu mà bị người khác tính toán bắt nạt và không thể chống lại, nơi đó là một thế giới khác tàn khốc khác, cái giá của sự yếu đuối cũng chính là máu.

Đỗ Địch An mang theo Helisha ngồi xuống bìa rừng, hắn nhìn cảnh vật xung quanh và suy nghĩ về cách bố trí của những cái bẫy, đừng nghĩ thân thể của Cực Hàn Băng Long cứng rắn, đao thương bất nhập, nhưng chỉ cần dùng cây làm mũi tên, dùng cây mây làm cung, dưới tình huống có lực kéo vừa đủ thì vẫn có thể gây ra nhiều sát thương và xung kích với nó, một cây không đủ thì mười cây, to bằng một cây đại thụ to ba hoặc năm người ôm trong khu rừng này, sức bắn ra ngoài chắc chắn là không hề dễ chịu.

Ngoài ra, thể tích của Cực Hàn Băng Long rất lớn, tuy rằng tốc độ bay rất nhanh nhưng lại không đủ linh hoạt trong việc chuyển hướng, những thứ này đều là điểm yếu của nó.

Chỉ trong nháy mắt, mấy giờ đồng hồ trôi qua, Đỗ Địch An đã nghĩ ra nhiều kế hoạch săn bắn, hắn vừa định đứng dậy chặt cây rừng và làm bẫy thì đột nhiên cảm thấy mặt đất hơi run lên, tim hắn khẽ đập nhẹ, nhìn về phía hồ.