Chương 1061 Săn rồng (3)
Mặt hồ phẳng lặng đột nhiên phồng lên sau hai ba giây, băng trên mặt hồ nhanh chóng vỡ tan, một thân hình khổng lồ nhảy lên từ mặt hồ, bọt nước trên người nó bắn tung tóe, đôi cánh khổng lồ như chiếc kéo mở ra, đưa theo thân thể rơi lên trên bờ hồ, chính là Cực Hàn Băng Long!
Đồng tử của Đỗ Địch An hơi co lại, nhịp thở thắt chặt.
Chỉ thấy lúc này đuôi của con Cực Hàn Băng Long này đã dài ra, nhưng ngắn hơn nhiều so với đuôi trước đó, sau khi nó đáp xuống bờ, lắc lắc người rồi cất bước hướng về phía bên trong khu rừng phía trước, móng vuốt của con rồng dẫm lên mặt đất gây ra tiếng vang ầm ầm trầm thấp.
Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa là nghĩ rằng mình đã bị nhận ra, nếu không nhìn thấy con rồng già lên bờ ở phía đối diện của hồ nước thì chắc chắn hắn đã quay người rời đi.
“Tốc độ hồi phục vết thương đúng là rất nhanh, lẽ nào là đi ra ngoài để tìm thức ăn?” Ánh mắt của Đỗ Địch An lóe lên, trận chiến lần trước khá là khốc liệt, đối với những con quái vật to lớn như thế này, cần phải có hàng tấn thức ăn để bổ sung thể lực đã bị tiêu hao, việc đi ra ngoài tìm thức ăn là điều bình thường.
Đỗ Địch An không rời đi, chuẩn bị đợi nó trở lại hồ rồi mới đi chặt cây tiếp.
Đợi hai ba tiếng đồng hồ, ngay khi Đỗ Địch An tưởng rằng con rồng già này đã bỏ tổ chuyển đi, Cực Hàn Băng Long từ trên trời rơi xuống, bay trở lại, thay vì đáp xuống bờ nó lại lao thẳng vào hồ tạo ra một con sóng lớn, nước hồ dâng trào, vỗ mạnh lớp băng vỡ từ hồ vào bờ, nghiêng dọc tứ tung, giống như một màng bảo hộ được dệt bằng những thanh đao thanh kiếm sắc bén.
“Còn sống?” Đỗ Địch An nhìn thấy rõ thứ trong miệng Băng Long một giây trước khi con nó lao xuống hồ băng, nó ngậm một con Huyết Sư Li Ngưu kích thước khoảng ba mét, đó không phải là ma vật có thể chất hàn băng trong rừng rậm Băng Tuyết, mà là ma vật ở đồng bằng bên ngoài khu rừng, hơn nữa Huyết Sư Li Ngưu luôn sống thành bầy, cực kỳ hung bạo, đẳng cấp săn bắt là 42, đi riêng lẻ thì cũng không có gì là ghê gớm, nhưng nếu đi theo đàn thì Huyết Sư Li Ngưu đủ để làm nản lòng nhiều ma vật có đẳng cấp săn bắt lên tới hàng trăm.
Ở trong Hố Ma Sâu Thẳm này, hiển nhiên là Huyết Sư Li Ngưu thuộc về cấp ‘đồ ăn’.
Sở dĩ Đỗ Địch An thấy lạ là vì không ngờ thức ăn mà Băng Long săn được lại không phải là những con ma vật có thể chất hàn băng trong rừng băng, điều kỳ lạ hơn chính là nó lại ngậm một con còn sống trở về, với kích thước của Huyết Sư Li Ngưu này, nó có thể nuốt chửng chỉ trong một lần mà không cần nhai nhiều, không cần phải thiết phải đưa về hang ổ và thưởng thức một cách từ từ chứ?
Sóng trên mặt hồ vẫn lăn tăn, bóng dáng của Cực Hàn Băng Long trắng như tuyết kia dần dần chìm xuống đáy hồ, Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn, hồ nước rất sâu, nhìn xuyên qua thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy được độ sâu khoảng hơn trăm mét, chẳng qua là dùng tầm nhiệt thì có thể nhìn thấy nguồn nhiệt nhỏ bé tỏa ra từ sinh mệnh của Huyết Sư Li Ngưu.
Ngay khi hắn chuẩn bị định quay đi, nguồn nhiệt của Huyết Sư Li Ngưu đột nhiên biến mất mà không hề báo trước.
Trong lòng Đỗ Địch An ngạc nhiên, chẳng lẽ là đã bị Cực Hàn Băng Long nuốt chửng? Cho dù bị nuốt vào bụng, cơ thể của Huyết Sư Li Ngưu cũng sẽ không lập tức mất đi nguồn nhiệt, mà phải là từ từ tiêu tán mới đúng.
Hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không quan tâm lắm, sau khi mặt hồ hoàn toàn yên tĩnh, hắn quay lưng đi vào rừng đốn cây ở nơi xa, xếp chồng những cái cây khổng lồ thành đống, trong lúc chặt cây cũng gặp phải một số ma vật trong rừng, có loại con thằn lằn khổng lồ cả người trắng như tuyết, cũng có loài trăn khổng lồ ẩn nấp dưới tuyết, còn cả côn trùng kỳ dị sống bên trong những thân cây khổng lồ.
Đỗ Địch An tiện tay chém giết những con quái vật này, một số quái vật tấn công bằng chất độc, hắn liền cắt túi độc của chúng hoặc rút nanh của chúng để làm vật liệu để đặt bẫy.
Năm ngày trôi qua chỉ trong nháy mắt.
Đỗ Địch An đã đốn hạ hàng ngàn thân cây, trong khoảng thời gian đó nghe thấy tiếng rồng gầm nhẹ vọng ra từ hồ băng, sau khi cảm nhận một lúc thì phát hiện ra rằng Cực Hàn Băng Long lại đi kiếm ăn.
Hắn ngừng đặt bẫy và chạy đến hồ băng để chờ đợi, phát hiện ra rằng con rồng già đã quay trở lại với một con quái vật béo tròn, cũng không phải là một ma vật có thể chất hàn băng.
Nếu như nói lần đầu là trùng hợp, vậy thì khi cả hai lần đều giống nhau thì cơ bản là có thể xác định được khẩu vị của con rồng già này, điều này khiến Đỗ Địch An khá là hài lòng, hắn vốn vẫn còn lo lắng không biết nên dùng gì làm mồi nhử, giờ thì đơn giản hơn rồi.
Đỗ Địch An bóc vỏ cây bị chặt, cạo sạch bề mặt, sau khi cạo bỏ vỏ, bên trong cây vẫn còn sần sùi, may mắn thay, những cây đại thụ này sống ở nhiệt độ lạnh, thân cây cực kỳ cứng cáp, những thanh kiếm thông thường thể không chắc là có thể gây ra vết tích.
Đỗ Địch An đốt lửa, nấu chảy vỏ cây lấy dầu, bôi lên thân cây để làm nhẵn bề mặt thân cây, sau đó tước nhọn một đầu để làm cho giống như một cung tên khổng lồ, lại tìm một số dây leo, bện thành dây cung.