← Quay lại trang sách

Chương 1062 Săn rồng (4)

Trong rừng ít dây leo, không có độ dẻo dai, Đỗ Địch An chỉ có thể bóc kén kéo tơ, đan sợi, việc này rất tốn thời gian, hắn chỉ có thể làm một mình, phải mất ba ngày để làm ra được hai cây cung.

Cây cung được cố định trên mặt đất bằng vài cây đại thụ, dây thừng là tự mình làm, ngược lại mũi tên cây lại là thứ dễ làm nhất.

Đỗ Địch An chọn một vị trí thật tốt, khi Cực Hàn Băng Long ra ngoài đi kiếm ăn, hắn nhẹ tay nhẹ chân đào một cái hố bên hồ, chôn cây cung lớn xuống, ngoài mũi tên bằng cây, hắn còn chuẩn bị một chiếc lưới khổng lồ, định để chiếc lưới khổng lồ này phóng ra từ mặt đất bao lấy Cực Hàn Băng Long trong không trung, cho dù nó có tránh được thì cũng sẽ khiến nó mất một lúc lâu.

Thời gian trôi qua trong vô thức.

Trong nháy mắt, Đỗ Địch An đã đợi hết ba tháng ở rìa hồ băng, những cái bẫy được đặt rải rác xung quanh hồ băng, trong lúc đó một số bẫy đã bị những con ma vật khác chạm vào và phá hủy, hắn không thể không đào những cái rãnh sâu bên ngoài từng cái bẫy, lại vẩy vật bài tiết hôi thối xung quanh cái bẫy để ngăn chặn ma vật.

Trong ba tháng qua, ngoài việc chế tạo bẫy, Đỗ Địch An còn tìm ra quy luật săn mồi của Cực Hàn Băng Long, gần như cứ ba ngày một lần, mỗi lần đều mang theo một con ma vật trở về, hơn nữa sau khi con ma vật này vừa đi vào đáy hồ thì phản ứng của nguồn nhiệt đều đột nhiên mất đi, hiện tượng kỳ lạ này sau này lần nào cũng xuất hiện khiến cho Đỗ Địch An cảm thấy tò mò, thậm chí còn nghĩ tới việc lẻn vào trong hồ khi Cực Hàn Băng Long rời đi để xem xem, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, lo lắng mùi của mình sẽ lưu lại trong hồ khiến con rồng già cảnh giác.

Bầu trời trong xanh.

Đỗ Địch An yên lặng chờ đợi bên hồ, đến lúc giữa trưa, sóng vỗ mặt hồ, bóng dáng của Cực Hàn Băng Long bay ra khỏi đó.

Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên tia lạnh lùng, lập tức bước ra khỏi khu rừng.

Cực Hàn Băng Long vừa định rời đi đột nhiên dừng lại, quay đầu lại, gầm gừ với Đỗ Địch An, sau đó vỗ cánh bay ngang qua hồ, bay về phía hắn.

Đỗ Địch An thấy dường như nó đã quên mất mình là ai, cũng không vội sử dụng ma thân mà chỉ giữ chặt thanh chiến đao Cát Liệt.

Cực Hàn Băng Long từ trên trời giáng xuống, gió thổi thổi khiến mái tóc của Đỗ Địch An rối tung, nó đáp xuống, há miệng cắn về phía Đỗ Địch An, dường như hoàn toàn không quá đặt Đỗ Địch An vào mắt.

Ngay khi cái miệng của nó duỗi ra, cái miệng to như chậu máu và những chiếc răng nanh sắc nhọn, trong miệng vẫn còn dính máu cùng cặn thịt, Đỗ Địch An đột nhiên ra tay, nghiêng người sang một bên, chiến đao Cát Liệt trong tích tắc đã quẹt một đường lên khóe miệng của Cực Hàn Băng Long, Đỗ Địch An giữ chặt thanh kiếm, tiến về phía trước ba bốn mét, khi tiếng gầm đau đớn của Cực Hàn Băng Long vang lên, hắn lập tức rút đao ra.

Cực Hàn Băng Long ngửa đầu lên trời gào thét, đôi cánh giương lên, đau đớn đến mức không thể chịu được, khi nó cúi đầu xuống một lần nữa, há to miệng phun ra một luồng khí lạnh.

Đỗ Địch An đã chuẩn bị từ trước, sau khi đánh một đòn thành công, hắn nhanh chóng bay lên, bay vào khu rừng phía sau.

Hắn cố tình bay cao hơn, khiến cho Cực Hàn Băng Long không thể không bay lên để tấn công được hắn.

Không nằm ngoài dự đoán, khi Cực Hàn Băng Long thấy Đỗ Địch An bay lên không trung, nó thét lên một tiếng rồi lập tức đuổi theo, đôi cánh khổng lồ chuyển động khiến cho tuyết trong khu rừng bay tứ tung. Nó há miệng phun ra những lưỡi dao hàn băng bắn về phía Đỗ Địch An như mũi tên.

Đỗ Địch An xoay người vung lưỡi dao, chặt đứt những thanh đao băng và lao xuống khu rừng rậm bên dưới.

Cực Hàn Băng Long rất nhanh đã đuổi theo sau, nó duỗi chiếc miệng rồng dữ tợn về phía trước, gần như muốn nuốt chửng Đỗ Địch An vào trong đó.

Ánh mắt Đỗ Địch An sắc lạnh, không hề hoảng hốt. Cực Hàn Băng Long đang bay phía sau cách hắn mấy trăm mét phun ra hàn khí như đâm thẳng vào tủy sống. Hắn liếc mắt nhìn rừng rậm ở phía dưới, nhìn thấy một đại thụ cong cong nằm trong tuyết, đột nhiên vung tay lên, lưỡi dao trên người hắn tự động tách ra khỏi người, phập một tiếng đâm vào vùng tuyết đọng bên trong đại thụ.

Mơ hồ có một tiếng trầm thấp vang lên, đại thụ đột nhiên bật lên. Cùng lúc đó, phần tuyết đọng ở dưới đại thụ cũng bật lên, dây thừng màu đen phóng ra từ trong nền tuyết. Giây tiếp theo trong khu rừng rậm cách đó khoảng mười mét chợt có mười mấy bóng trắng to lớn bắn ra, là sáu cây đại thụ được vót nhọn hoắt.

Thân cây bóng loáng, trông hệt như sau sáu mũi tên khổng lồ bắn về phía sau của Đỗ Địch An.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong nháy mắt, mũi tên bắn ra với tốc độ rất nhanh. Cực Hàn Băng Long và Đỗ Địch An chỉ cách mặt đất khoảng một trăm năm mươi mét, đây là Đỗ Địch An cố ý giảm tốc lúc lao xuống, trong phạm vi này, thế của mũi tên khổng lồ đạt tới đỉnh phong, nháy mắt lao tới!

Cực Hàn Băng Long sợ hãi rít gào, nó muốn tránh né nhưng cơ thể của nó quá to lớn, cực kỳ khó để xoay người, mặc dù nghiêng người cũng không cách nào tránh được.

Oành oành oành!