← Quay lại trang sách

Chương 1064 Thu hoạch (2)

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cực Hàn Băng Long, Đỗ Địch An không khỏi nắm chặt nắm đấm của mình, thành công rồi!

Chính hắn cũng không ngờ sẽ thuận lợi như vậy, nếu như Cực Hàn Băng Long tránh thoát khỏi tấm lưới, hoặc là kiên trì lâu một chút nữa hay rơi xuống vị trí lệch khỏi cái hố rộng hai trăm mét kia, như vậy công sức hắn đào cạm bẫy là hố to hơn hai trăm mét này đã uổng phí rồi!

Lúc trước hắn không thể nào dự đoán cụ thể Cực Hàn Băng Long rơi xuống vị trí nào nên đã đào ra cái hố có rộng hơn hai trăm mét, thực tế, trên thực tế với kích thước cơ thể của Cực Hàn Băng Long, chỉ cần hố có rộng khoảng năm mươi mét là đã đủ để chứa nó rồi.

Tuy trong lòng vô cùng vui mừng nhưng Đỗ Địch An lại không vội vã ra tay, cạm bẫy của hắn còn chưa kết thúc. Hắn vung tay phóng một lưỡi dao về phía khu rừng phía xa, khi lưỡi dao phi tới một bóng đen khổng lồ đột nhiên lao ra từ trong rừng, đó là một cự thạch dài khoảng bảy, tám mét. Cùng lúc đó, ở những bụi cây xung quanh miệng hố bắn ra mấy tảng đá lớn.

Hắn chặt đứt tất cả dây nối khởi động cạm bẫy, nhất thời hơn hai mươi viên đá tảng đồng loạt bay ra. Có tảng bay đến bên rìa của cái hố, có tảng va vào người của Cực Hàn Băng Long. Chỉ có khoảng bảy tảng đá đập thẳng vào thân mình của Cực Hàn Băng Long. Điểm Cực Hàn Băng Long rơi xuống cũng là điểm rơi tốt nhất mà Đỗ Địch An mong muốn, mặc dù vậy, hắn cũng chỉ thiết kế để bảy tảng đá rơi xuống điểm này.

Không phải hắn không muốn bố trí nhiều hơn mà là do không ngờ kế hoạch sẽ thuận lợi như vậy. Hơn nữa vị trí ném đá tảng cũng có những yêu cầu cao về mặt địa hình, có những nơi không ném tới vị trí này.

Bảy viên đá tảng liên tục đập xuống, tiếng kêu của Cực Hàn Băng Long ngày càng thảm thiết. Thể chất của nó tuy mạnh nhưng lực va chạm của đá tảng khi lao tới không hề kém nắm đấm của một Vực Sâu, dưới người nó vốn đã bị chông đá ghim chặt, dưới sự va đập của đá tảng lại càng ghim sâu hơn nữa.

Đá tảng vỡ vụn phủ lên thân mình Cực Hàn Băng Long, Đỗ Địch An thấy nó không vùng vẫy được nữa, bèn mau chóng bay sang.

Nếu như có đủ thời gian, hắn còn định dùng dầu cây lấp đầy cái hố này. Nhưng để làm được việc này thì ước tính phải mất nửa năm. Nhưng mà nếu muốn săn ma vật như Cực Hàn Băng Long chuẩn bị trong thời gian hơn nửa năm cũng không tính là ngắn, thậm chí còn gấp rút nữa. Thông thường kẻ Đi Săn mai phục ma vật có đẳng cấp hai mươi, ba mươi sẽ phải chuẩn bị từ nửa năm đến một năm, thậm chí càng lâu hơn, đến nỗi những con ma vật mà họ muốn săn bị những con ma vật khác ăn mất cũng nên.

Cực Hàn Băng Long vừa kêu thảm thiết, vừa giương đôi cánh đang bị lửa đốt của mình lên hất tung những tảng đá đang đè trên người nó ra. Khi Đỗ Địch An bay tới, nó đã cảm nhận được, trong đôi mắt rồng đầy giận dữ nháy mắt phủ đầy tơ máu màu xanh đen giống như nổi lên từng đường gân xanh, lát sau trên người nó tỏa ra một lượng lớn hàn khí, khí lạnh trắng đục bao quanh thân thể nó, ngọn lửa vốn hừng hực mau chóng dập tắt.

Đỗ Địch An nhìn thấy hàn khí tỏa ra, thân thể hắn lập tức dừng lại, trong mắt ánh lên sát ý. Tiếng chuông vang lên, Helisha long nhân hóa toàn thân lao nhanh tới từ khu rừng đằng sau, cả người rực lửa, đâm đầu vào hàn khí.

Đỗ Địch An lập tức theo sát phía sau.

Oành!

Helisha gầm thét giơ móng rồng xé nát đôi cánh của Cực Hàn Băng Long.

Đỗ Địch An đi theo phía sau nàng, mượn ngọn lửa thể lỏng trên người nàng để xua tan hàn khí, thuận thế công kích bên cạnh nàng, lưỡi dao cát liệt như mũi kiếm bay múa điên cuồng chém vào lưng của Cực Hàn Băng Long, tạo nên những vết cắt sâu hoắm.

Cực Hàn Băng Long gầm rú vô cùng thống khổ, thân thể chuyển động san bằng chông đá xung quanh hố. Nó vươn móng vuốt cố gắng bắt lấy Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An và Helisha bám chặt vào lưng nó. Đỗ Địch An dùng hai thân lưỡi dao trên lưng đâm vào thân thể của nó. Đầu của lưỡi dao nhô ra móc câu cắm chặt vào da thịt của nó rồi xoay tròn như máy xay, toàn thân lưỡi dao xoay nát phần lưng nó, rất nhanh đã tạo ra một lỗ thủng khổng lồ.

Bên kia, hình như Helisha ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức bỏ cánh rồng chui lỗ do Đỗ Địch An tạo ra, trông giống như một ngọn lửa chui vào lưng rồng cực lạnh. Đỗ Địch An nhìn ngoài làn da của Cực Hàn Băng Long cũng có thể nhìn thấy được một bóng màu đỏ trong cơ thể nó.

Lúc Helisha chui vào, Cực Hàn Băng Long kêu rên thảm thiết. Thân thể bỗng bò lên khỏi mặt đất bay lảo đảo về phía trước. Chỉ là nó còn chưa bay ra khỏi hố sâu thì đột nhiên giật một cái như bị rút gân, va đầu vào vách đá bên hố.

Đỗ Địch An nhân cơ hội liên tục hạ đao chém vào người nó khiến diện tích vết thương trên người nó ngày càng lớn hơn.

Cực Hàn Băng Long giãy dụa kịch liệt, hàn khí trên người nó càng ngày nồng, bùn đất và đá xung quanh cũng đóng băng. Đỗ Địch An cũng cảm nhận từng cơn lạnh giá, khí lạnh khiến hắn run lên. May mà Helisha ở cách đó không xa, tỏa ra hơi ấm do ngọn lửa truyền tới giúp hắn có thể miễn cưỡng chống chọi được với hàn khí kinh người, đồng thời trong lòng cũng có một sự ấm áp không rõ.