← Quay lại trang sách

Chương 1065 Thu hoạch (3)

Hắn tấn công càng ngày càng ác liệt, động tác vô cùng nhanh để tránh cho con rồng già có thể lật ngược tình thế.

Helisha chui vào Cực Hàn Băng Long như một đám lửa. Nàng bò từ phần bụng đến lồng ngực của nó, Cực Hàn Băng Long cũng kêu thảm thiết hơn, móng rồng vỗ mạnh đập vỡ đất đá xung quanh, nhưng móng rồng không cách nào vòng ra sau lưng tấn công Đỗ Địch An, càng không cách nào đưa nó vào trong cơ thể mình. Hàn khí là thủ đoạn mạnh nhất để bảo vệ mình của nó nhưng khi đối mặt với khắc tinh như Helisha, nó lại mất đi tác dụng.

Helisha phối hợp với Đỗ Địch An không gì ngăn cản được, lúc đánh mở thân thể của Cực Hàn Băng Long cũng là lúc đưa nó lên con đường chết.

Cực Hàn Băng Long rít gào, dần dần chuyển thành kêu rên rồi cuối cùng lặng đi.

Helisha đục một lỗ ở yết hầu của Cực Hàn Băng Long rồi chui ra, ánh lửa quanh thân đã tối đi rất nhiều. Đỗ Địch An nhảy xuống từ trên lưng Băng Long, tiến lên đỡ nàng. Hắn nhìn những vết máu cùng với phần cặn tiêu hóa bên trong cơ quan nội tạng dơ bẩn dính trên người nàng, không nói gì nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Qua rồi hồi lâu, Đỗ Địch An mới buông nàng ra. Hắn quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện nơi này đã điêu tàn không thể tả, mà thi thể của Cực Hàn Băng Long càng khiến hắn cảm thấy ớn lạnh. Lúc trước mình rồng oai vệ là thế, cả người giống như thủy tinh, vậy mà giờ đây bị thiêu cháy đen, một bên cánh bị Helisha xé ra một lỗ, một bên lưng bị vạch ra vết thương dài bảy tám mét, cùng với một lỗ thủng rộng hai mét.

Móng rồng của nó bị gãy mấy cây, có vẻ như bị gãy khi nó tự đập xuống mặt đất. Trên bụng nó có mấy lỗ nhỏ, là do những mũi tên để lại.

Dù cho trước khi chết nó oai phong bệ vệ thế nào, lúc chết lại thê thảm, yếu ớt đến nhường này.

Đối với quy tắc thép ngoài thành, Đỗ Địch An lại cảm thán thở dài, chết vì tuổi già ở chỗ này là một điều gì đó xa xỉ.

“Cố nhẫn nại thêm một chút.” Đỗ Địch An nhẹ nhàng nói với Helisha bên cạnh.

Helisha đã trở lại hình dáng con người, toàn thân bẩn thỉu. Nàng nghe được lời Đỗ Địch An nói, cũng không phản ứng, yên lặng không nói gì.

Đỗ Địch An đi lên chặt đứt đầu của Cực Hàn Băng Long, sau đó dùng lưỡi dao của mình mở xương sọ của nó ra, mô não bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Hắn cắm lưỡi dao vào kiếm tới kiếm lui, ai ngờ khi lưỡi dao vừa hạ xuống thì một luồng hàn khí đột nhiên phun ra.

Đồng tử Đỗ Địch An hơi co lại, lập tức nghiêng đầu né tránh.

Lúc này, hắn nhìn thấy rõ thứ ở trong đầu Cực Hàn Băng Long, trong lòng ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Là Cực Băng trùng.

Nó thật sự ở đây, ký sinh trong đầu của Cực Hàn Băng Long.

Kích thước của Cực Băng trùng này nhỏ hơn một chút so với con Cực Băng trùng mà Đỗ Địch An lấy được trước đó. Đỗ Địch An cười tươi tiến lên nhặt nó ra.

Con Cực Băng trùng này muốn giãy dụa, nhưng cơ thể nó không chịu sự chi phối của Chúa Tể. Khi nó muốn phun ra đợt hàn khí nữa, Đỗ Địch An lập tực chặt đứt thân thể nó thành từng khối.

Hắn lấy túi ra rồi bỏ nó vào trong.

Thu được Cực Băng trùng, Đỗ Địch An cảm thấy rất vui vẻ. Không nghĩ tới cuối cùng mạo hiểm một phen, vẫn là đoạt được vật nhỏ này.

Hắn lại mở thi thể của Cực Hàn Băng Long ra, định chém lao trảo của nó xuống để chế tạo vũ khí sau này, nhưng ngẫm lại hành trang mình sắp mang theo, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định. Hắn có rất nhiều vũ khí, muốn rèn vũ khí cũng là chế tạo cho mấy người Macon và Kiawe, nhưng bây giờ có được Cực Băng trùng, hắn còn định đi tới Thần quốc nữa, chờ tới lúc gặp lại Macon và Kiawe cũng không biết là mất mấy năm sau.

Thu xếp xong đồ đạc, Đỗ Địch An dẫn Helisha về cạnh hồ băng, trước đó Cực Hàn Băng Long bắt ma vật về mang vào đáy hồ rồi bỗng biến mất, khiến hắn có hơi tò mò với bên trong đây. Đỗ Địch An bảo Helisha ở lại cạnh bờ trông nom hành lý và Cực Băng trùng, hắn vươn người một cái nhảy vào trong nước, kích phát ra ma thân, một ma thân giống như con nhím biển sắc bén rơi thẳng xuống đáy hồ sâu.

Lặn càng sâu thì tia sáng càng tối.

Trái lại Đỗ Địch An nhìn được rõ hơn, sau khi tới trăm mét dưới hồ, đột nhiên hắn nhìn thấy dưới đáy hồ sâu có một bóng ma hình bầu dục khổng lồ chìm dưới hồ, tiếp tục lặn xuống mười mấy mét, Đỗ Địch An lập tức thấy rõ bề ngoài của bóng ma này, kinh ngạc đến nỗi cất không nên lời.

Đây là một chiếc phi thuyền dạng đĩa bay thường thấy được trong điện ảnh thời đại trước, bề mặt phi thuyền phủ đầy rêu xanh, hắn bơi một vòng quanh phi thuyền. Nó cực kỳ to lớn, cho dù là thể hình như Cực Hàn Băng Long kia cũng có thể dung nạp vào trong đó. Chỉ thoáng chốc, hắn thấy một chỗ lân cận thân tàu không có rêu xanh, bề mặt hơi nhô lên, dường như là một cửa khoang khổng lồ, còn có không ít mảnh vảy trên người Cực Hàn Băng Long rơi xuống bùn đất dưới cửa.

Ánh mắt Đỗ Địch An rung động, lại gần đó, phát hiện cửa khoang cũng không đóng kín, có một đường hầm loại nhỏ giống như cửa thông gió thẳng vào trong khoang.

Hắn bơi theo đường hầm, sau khi bơi ra bảy tám mét, nhìn thấy phía trên đường hầm lộ ra ánh sáng yếu ớt, lập tức nổi lên, đầu bất ngờ rời khỏi mặt nước, tiếp xúc với không khí.