Chương 1066 Người ký sinh
Đây lại là một khoang tàu vô cùng rộng lớn, trong kia không có nước, hắn bò ra từ trong đường hầm, đứng ở trong khoang, phát hiện trên thân khoang dính không ít vảy rồng và lông tóc của ma vật không biết tên, mà bên cạnh đường hầm mình chui vào là một cánh cửa khổng lồ, vảy rồng kẹp vào vị trí kim loại nhô lên cạnh cửa, đoán là lúc Cực Hàn Băng Long đi vào bị cào tróc vướng lên trên kia.
Tuy nhiên, sao Cực Hàn Băng Long lại biết mở cửa khoang này?
Hơn nữa sao trong khoang này không có nước vậy?
Đỗ Địch An hơi ngỡ ngàng, không thể nghĩ thông được, chẳng mấy chốc, hắn liên tưởng tới phi thuyền trong bộ tộc Amily đó, không lẽ hai phi thuyền này xuất phát từ cùng một chủng tộc?
Hắn từ từ đi lên phía trước, nước trên người giễu xuống mặt đất vang tí tách, cùng lúc hắn chậm rãi tiến bước, đầu óc cũng dần dần rõ lên, Cực Hàn Băng Long biết cách đi vào nơi này, phần lớn là Cực Băng trùng trong đầu nó đang khống chế, cũng tức là đây rất có thể là phi thuyền của Cực Băng trùng, nếu vậy thì Cực Băng trùng có khả năng là sinh mệnh vùng ngoài!
Mấy bộ di thể bạch cốt trên chỗ trống trong khoang thuyền có hình thể to lớn, phần lớn là ma vật do Cực Hàn Băng Long bắt về đây.
Ngoài ra, từng vũng chất nhầy màu xanh biếc chồng chất trên mặt đất, trong góc khoang thuyền, phát ra mùi thối tanh, Đỗ Địch An đi về phía trước mười mấy mét, trông thấy hai lưỡi dao đứt gãy rơi dưới đất ở một ngã rẽ.
Mí mắt hắn giật nhẹ, còn có nhân loại từng vào đây? Hoặc là thi thể nhân loại do Cực Hàn Băng Long mang về?
Hắn nhặt lưỡi dao bị gãy lên xem thử, trên đó không có bụi bặm gì, hình như mới rớt không bao lâu, trên miệng dao có dịch thể nhớp nháp, hắn không dám chạm vào.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng bỏ lưỡi dao bị đứt xuống, lại tiếp tục từ từ tiến lên, đồng thời dùng thấu thị liếc nhìn xung quanh, rất nhanh thì phát hiện, chất liệu của phi thường này cùng một loại chất liệu với Thần quan đông lạnh Sylvia trước kia, thấu thị không thể xuyên thấu, trong đó trải đầy kim loại dạng lưới màu đỏ ngăn cách tầm nhìn.
Trái tim hắn căng chặt, không biết bên trong còn vật sống hay không.
Lúc này đột nhiên hắn hơi hối hận để Helisha ở lại cạnh bờ, suy nghĩ này cũng khiến hắn lần nữa nhận thức được, ngoài hy vọng ra, Helisha còn mang đến cho mình cảm giác an toàn.
Hắn từ từ đi về phía trước theo thông đạo trong khoang thuyền, bàn chân chạm mặt đất không hề phát ra tiếng vang, hắn phát hiện thông đạo trong khoang thuyền này vừa giống kim loại, lại như đường ruột trong cơ thể một loại động vật nào đó, khắp thông đạo dính đầy dịch thể nhớp nháp, phát ra mùi tanh tửi hôi thối, tạo hình của một số khớp nối trong khoang thuyền giống bắp thịt của côn trùng, ghê tởm lại quái dị.
Yên tĩnh quá.
Đỗ Địch An chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình, nhịp đập càng lúc càng vang, hắn không thể không dùng Long Huyết thuật khống chế nhịp tim, đè nén chức năng thân thể bản thân, như một u linh quỷ ảnh từ từ tìm tòi tiến bước.
Hắn đi theo thông đạo khoang thuyền hết mười mấy phút, dọc đường ngang qua mấy khoang thuyền và gian phòng, có những cửa phóng đóng chặt, tuyết vụn trắng xoá dính trên cửa, nhìn từ vết tích của tuyết vụn, ngược lại như là máu bắn tung toé.
Có mấy cửa phòng mở ra, thi thể khô khan nằm dưới đất trong kia như côn trùng nhiều đốt, đã chết được khá lâu, lại giống đang trong giấc ngủ say, sẽ tỉnh dậy vồ sang đây bất cứ lúc nào.
Toàn thân Đỗ Địch An toát mồ hôi lạnh, có cảm giác rùng mình vô cùng đè nén, dường như phía trước có thứ kinh khủng nào đó đang chờ đợi mình, hắn gần như ngừng thở, từng bước tiến lên, trong lúc căng thẳng tới mức tột cùng, hắn để ý được trên vật kim loại nhô lên dưới đất khoang thuyền có vảy của Cực Hàn Băng Long bị cào tróc vướng lấy, đáy lòng mới có thể hơi thở hổn hển, hắn một mực tiến bước theo thông đạo, một số bóng đèn trong đường đi vô cùng sáng rực, có một số thì bị hư rồi, một vùng đen thui, rọi đường đi giữa trắng và đen trong mông lung.
Càng tiến về phía trước, bóng tối càng sâu thẳm.
Dường như Đỗ Địch An có một ảo giác, ở rìa đường đi phía trước, bóng tối như xúc tu kéo dài ra nhe nanh múa vuốt đưa sang phía hắn.
Lưỡi dao toàn thân hắn cong lên, trong trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào, khi hắn cắn răng từ từ đi đến lối ra tận cùng thông đạo, chợt cảnh trước mắt khiến tim hắn co thắt lại, thậm chí có xúc động quay người trốn chạy.
Chỉ thấy lối ra thông đạo này là một không gian u ám khổng lồ, đường ống kim loại như bắp thịt côn trùng tràn lan khắp không gian u ám, liên thông trên tường như dây leo của cây khô, lại giống ruột rơi lả tả, mùi hôi tanh thoang thoảng truyền đến từ bên trong, mà một đống vật thể như rễ cây màu đen dựng đứng ở vị trí chính giữa không gian, đường ống phức tạp thò ra từ trên cao, nối tiếp lại trên tường.
Phía dưới vật thể hình dạng rễ cây màu đen này, hai bên cành cây thô chắc kéo dài ra giống mạch máu, dịch thể màu xanh biếc bám trên bề mặt như mấy trăm năm chưa từng được rửa sạch.
Dưới cành cây lại như nở hoa kết trái, treo lơ lửng từng con nhộng, có lớn có nhỏ, bóng tối không thể cản trở thị lực của Đỗ Địch An, hắn vừa nhìn thì trông thấy trên mấy con nhộng lớn bằng nhân loại lộ ra một khuôn mặt người trắng bệch.