Chương 1067 Người ký sinh (2)
Mà phía trên hai con nhộng khổng lồ khác, hai cái đầu quái lạ thò ra, một trong số đó là đầu của Huyết Sư Li Ngưu.
Bỗng Đỗ Địch An hiểu ra tại sao Cực Hàn Băng Long bắt thú săn về đây rồi, thì ra là đưa đến nơi này!
Chẳng trách những thú săn này bất thình lình biến mất, hóa ra là phi thuyền này che tầm nhìn nguồn nhiệt của hắn.
Một con cự trùng có bảy tám sợi râu màu trắng gắn vào chính giữa vật thể hình dạng rễ cây màu đen, thân thể của trùng như một hạt đậu phộng phóng to, toàn thân trắng xoá, ngoài mặt nhẵn bóng, không có mắt và miệng, nếu không phải trên cơ thể nối liền sợi râu hung tợn, ai cũng sẽ không cho rằng đây là một sinh vật.
Đỗ Địch An nín thở, không hề dám phát ra tiếng động, hắn chưa từng gặp sự việc quỷ dị như vậy, khủng khiếp nhất là hắn phát hiện thứ này còn sống, có đồ không ngừng từ bên trong con nhộng rút rời ra ngoài, chảy vào cơ thể của thứ này.
Cực Hàn Băng Long thế mà đang cung cấp nuôi dưỡng sinh vật quỷ dị như thế!
Không, nên nói là Cực Băng trùng trong đầu nó đang cung cấp nuôi dưỡng thứ này!
Đỗ Địch An cảm thấy bản thân thấy được một số bí mật nào đó ẩn giấu ở phía sâu nhất thế giới này, hắn không biết thứ này có phải sự tồn tại kinh khủng nhất không, nhưng hiện giờ hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây!
Ngay lúc Đỗ Địch An chuẩn bị quay người rút lui thì bỗng vang lên tiếng xì xì soạt soạt, bước chân lùi lại của Đỗ Địch An cứng đờ, thấy bảy tám bóng dáng mập mạp trắng trẻo chui ra từ trong lỗ thủng trên rễ cây màu đen, thân thể trắng tinh và vật thể rễ cây đen xì có sự so sánh rõ nét, hắn vừa nhìn thì nhận ra những thứ quái lạ này rồi, thậm chí quen thuộc tới mức không thể quen hơn nữa.
Cực Băng trùng!
Thứ mà bảy tám con chui ra đều là Cực Băng trùng!
Đỗ Địch An hơi khó tin, vì cướp đoạt một con Cực Băng trùng, đám người Holani triệu tập đông đảo người đến đây lại trở về với thất bại thảm hại, hiện nay trong phi thuyền thần bí phía sâu đáy hồ này, lại một lúc xuất hiện bảy tám con Cực Băng trùng, đây hoàn toàn có thể đào tạo bảy tám Vực Sâu!
Trong lúc Đỗ Địch An kinh ngạc, mấy con Cực Băng trùng này nhẹ nhàng nâng cơ thể, ngẩng đầu lên như rắn độc, có vẻ như đang nhìn kỹ Đỗ Địch An, bọn nó bao vây xung quanh quái vật nhiều râu trắng xoá như đậu phộng ở chính giữa đó, yên lặng trông kỹ một hồi, đột nhiên hai con Cực Băng trùng trong số đó đang bò theo đường ống bết dính như mạch máu, tốc độ rất nhanh, chỉ phút chốc đã bơi đến phía trên hai con nhộng trong kia.
Hai con nhộng này một lớn một nhỏ, một cái là nhân loại, một cái là ma vật hình sợi dài với dáng vẻ dữ tợn.
Tiếp theo, hai con Cực Băng trùng bò theo dây treo lơ lửng lên trên nhộng, rất nhanh thì từ phía trên vật chất không biết tên ngoài mặt con nhộng chui vào trong, không bao lâu sau, vật chất bên ngoài hai con nhộng này khẽ động đậy, rạn nứt ra, con nhộng hình dài rơi xuống đất, một con ma vật đỉnh đầu giống côn trùng lại tựa rắn từ trong đó chui ra, thân thể giống cá sấu, nằm sấp dưới đất với cái đuôi rất dài.
Một con nhộng nhân loại khác cũng rụng xuống, phá vỡ nhộng, phía trong là một nữ nhân toàn thân trần trụi, trên người dính dịch thể nhớp nháp, lòng ngực tròn vo đầy đặn hơi nhấp nhô, lại còn có nhịp tim!
Mí mắt Đỗ Địch An giật nhẹ, bỗng ánh mắt lướt qua mấy nhộng khác khựng lại, trong lòng lạnh ngắt, hắn thấy được Barker!
Barker bị trùm kín lại, chỉ lộ ra ngũ quan hết sức trắng bệch, trước đó nhất thời hắn lại không thể nhận ra!
Barker lại bị bắt đến nơi này, còn trở thành con nhộng!
Khó trách hắn không tìm được thi thể của Barker!
Ngoài Barker ra, chợt Đỗ Địch An còn thấy được một gương mặt quen thuộc, hình như từng gặp ở đâu. Hắn hồi tưởng chút lập tức sực tỉnh, hắn là Vực Sâu hắn gặp được trước khi đến Tường Lớn Barker, lúc bấy giờ hắn vẫn chưa trở thành Vực Sâu, khó khăn lắm mới thoát khỏi người này, không ngờ lại gặp được hắn ở đây!
Grào!
Một tiếng gừ nhẹ truyền lại, ma vật bò sát cá sấu dữ tợn đó gầm gừ xông về phía Đỗ Địch An.
Sắc mặt Đỗ Địch An thay đổi, mau chóng quay người chạy.
Soạt!
Một tiếng xé gió nhanh chóng tới gần, sừng cảm nhận trên đỉnh đầu Đỗ Địch An ngó về phía sau, lại thấy nữ tử cả người trần trụi kia đuổi sang đây, tốc độ của nàng còn nhanh hơn ma vật bên cạnh, quỷ dị đáng sợ nhất là Cực Băng trùng uốn quanh trên cổ nàng, nếu nhìn kỹ càng thậm chí có thể thấy được, một đầu khác của Cực Băng trùng quấn quanh đỉnh đầu nàng, dường như kéo dài vào trong từ lỗ tai.
Là Cực Băng trùng đang thao túng?
Đỗ Địch An không dám dừng lại, nhanh chóng xông lên phía trước dọc theo khoang thuyền.
Tốc độ của nữ tử trần trụi rất nhanh, trong chớp mắt đã đuổi kịp, nâng tay một chưởng đánh lên lưng sau Đỗ Địch An.
Trong lòng Đỗ Địch An kinh ngạc, vung thân lưỡi dao trên lưng siết chết như cánh quạt.
Cánh tay của nữ tử trần trụi chợt tràn lan ra hàn băng che phủ cả cánh tay, đưa tay vào trong thân lưỡi dao xoay chuyển, vang lên mấy tiếng xì xì, thân lưỡi dao rạch vỡ hàn băng trên cánh tay nàng nhưng lại không thể chém đứt cánh tay nàng, ngược lại năm ngón của nàng không hề sợ hãi đưa ra, bóp lại một thân lưỡi dao của Đỗ Địch An.