Chương 1069 Thức tỉnh
Ma vật gào thét một tiếng, té ngã trên bờ.
Sau khi đánh gục nó, Đỗ Địch An không tiếp tục tấn công, lao xuống mặt đất, vác nữ tử trần trụi lên, kêu gọi Helisha cùng bay lên, xông đến cánh rừng phía xa.
Thân thể ma vật khổng lồ chao đảo muốn bò dậy, nhưng vết thương trên xương sọ nặng quá, mấy lần bò tới một nửa lại ngã xuống, máu tươi ứa ra từ xương sọ, chảy xuống theo hàm răng sắc bén trong khoé miệng, nhuộm lên một màu đỏ nơi cạnh bờ.
Đỗ Địch An thấy nó không đuổi theo thì khẽ thở phào, dẫn Helisha bay về phía thi thể của Cực Hàn Băng Long, mười mấy phút sau đã đến nơi, hắn bay bổng lên thoáng nhìn đằng sau, vẫn không thấy ai đuổi theo, lúc này mới hạ xuống, vung vẩy lưỡi dao chém đứt chiếc đuôi của Cực Hàn Băng Long mới mọc ra, chiếc đuôi này dài khoảng bảy tám mét, sau khi Đỗ Địch An chém đứt thì giao cho Helisha để nàng vác nó, sau đó tiếp tục bay lên, đảo một vòng cong trong rừng, trở về theo đường đến đây.
Tuy trong phi thuyền đó với bên trong đầu óc của ma vật truy kích ra ngoài vẫn còn Cực Băng trùng nhưng Đỗ Địch An không dám tham lam nữa, có lẽ với sức mạnh của hắn chém giết những ma vật và nhân loại bị Cực Băng trùng khống chế không thành vấn đề, tuy nhiên hắn lo rằng sinh vật quái lạ tròn vo trắng xoá như đậu phộng kia đuổi theo ra đây, cảm giác của thứ đó cho hắn quá mạnh, cũng không biết nó có thức tỉnh lại vì đó hay không.
Một lúc sau, Đỗ Địch An dẫn Helisha bay ra khỏi cánh rừng, bóng hình hắn không ngừng, sau khi hạ xuống mặt đất thì tiếp tục tiến bước dọc theo con đường quay về.
Dọc đường Đỗ Địch An nhìn thấy không ít thi thể và chi cụt, còn có vũ khí và áo giáp rơi rớt, hắn có một ít ấn tượng với những áo giáp này, là áo giáp của chiến binh đoàn đi săn, mà một số chi cụt cũng tương đối mới mẻ, chết chưa được bao lâu, phần lớn là lúc nhóm chiến binh đoàn đi săn còn lại quay về gặp bất trắc hy sinh.
Đỗ Địch An bước tiếp theo dấu chân của bọn họ, nửa ngày sau, hắn đến một vùng đất đai bạc màu giữa rừng núi dừng lại, liên tục gấp rút lên đường tiêu hao không ít thể lực của hắn, may mắn trên đường không gặp phải ma vật gì hơi mạnh, chỉ có một ít ma vật cấp Chúa Tể và cấp Thác Hoang, hiện nay đối với hắn, loài ma vật này chỉ được tính là cấp ma vật nhỏ, chỉ cần không lơ là thì sẽ không lật thuyền trong mương.
Đỗ Địch An đốt lửa, đặt một khúc đuôi rồng dài hai mươi phân chém xuống từ Cực Hàn Băng Long lên lửa nướng, trên người Cực Hàn Băng Long có chứa lượng bức xạ nồng nặc, đối với Đỗ Địch An đó là độc dược, nhưng lại là thứ đại bổ với Helisha.
Mấy lần chiến đấu nguy hiểm khiến Đỗ Địch An nhận thức được tầm quan trọng của Helisha, tuy hắn không cố ý bồi dưỡng thể chất của Helisha, trong thời gian hai năm hắn làm Thành chủ, Helisha thức tỉnh tự nhiên, đã hoàn thành thức tỉnh bảy độ.
Thể chất của chiến binh đoàn đi săn thức tỉnh bảy độ vốn đã vượt hẳn Chúa Tể, mạnh hơn Vực Sâu bình thường, lại vì quan hệ thể chất xác sống, chức năng cơ thể của Helisha còn mạnh hơn người thức tỉnh bảy độ gấp mấy lần, dù là những Vực Sâu như Holani cũng không thể chính diện chống chọi với Helisha. Trong chiến đấu của Cực Hàn Băng Long cũng có thể nhìn ra được điều này, đám người Holani và Barker hoàn toàn không có sức chống đỡ ở trước mặt Cực Hàn Băng Long, tùy tiện một đòn móng rồng vỗ qua đây thì khó chịu đựng nổi, nhưng Helisha lại có thể tránh khỏi tấn công đó, mặc dù bị thương cũng không đáng lo ngại lắm.
Tuy nhiên, hiện nay kẻ địch mà Đỗ Địch An đối mặt sẽ ngày càng mạnh, đôi khi chỉ dựa vào bản thân chưa chắc ứng phó được, còn phải cậy nhờ sức mạnh của Helisha. Thực lực Helisha càng mạnh thì sự giúp đỡ đối với Đỗ Địch An càng lớn.
Hắn không tính cho Helisha điên cuồng ăn uống, giúp nàng nâng cao sức mạnh theo cách nổ tung, thứ nhất là lo lắng sức mạnh nàng quá mạnh, xuất hiện biến hóa mà mình không lường trước được, không chịu sự khống chế của hắn nữa, thứ hai cũng là nỗi lo luôn thoang thoảng đáy lòng hắn, chính là sợ rằng trong cơ thể Helisha lần nữa thức tỉnh ra ý thức mới, nếu ngày đó tới, hắn còn có thể làm cho nàng sống lại không?
Ngoài hai điều này ra, đáy lòng hắn trước sau vẫn cảm thấy, nếu cho nàng ăn uống quá mức để tăng trưởng sức mạnh, luôn có cảm giác tội lỗi, có vẻ như xem nàng thành vũ khí chiến đấu của mình.
Tâm trạng mâu thuẫn như vậy, thỉnh thoảng chính hắn cũng cảm thấy hơi già mồm, cũng là nguyên nhân chủ yếu mà hắn trì tuệ không thể quyết tâm cho Helisha lượng lớn ăn bù.
Có điều, ăn uống mọi ngày thì Đỗ Địch An vẫn bằng lòng cố gắng hết mức lựa chọn máu thịt ma vật cao cấp chút, như vậy dù không thể cho Helisha nâng cao sức mạnh, cũng có thể bổ sung cơ thể tiêu hao cho nàng.
Đợi sau khi nướng chín đuôi rồng, Đỗ Địch An đưa chiến đao cắm vào trong đuôi rồng cho Helisha, trong khi nàng gặm ăn, ánh mắt hắn dời tới trên người nữ tử trần trụi bên cạnh, trong mắt hắn lộ ra vẻ trầm tư, không hề có ý nghĩ xấu. Tuy hắn không gần nữ sắc, thậm chí còn là một trai tơ, nhưng sức kiềm chế của hắn đối với nữ sắc rất mạnh, hơn nữa trước kia từng gặp quá nhiều cảnh máu tanh rồi, nhất là trên chiến trường, chi cụt của nam nhân và nữ nhân chồng chất, lúc đó dường như không có sự phân biệt nam nữ, thậm chí không có phân chia giữa người và thú, tất cả mảnh thi thể cứ như thịt heo trên lò mổ, khiến người khác buồn nôn.