Chương 1070 Thức tỉnh (2)
Bình thường những chiến binh hoặc kẻ Đi Săn từng gặp những cảnh tượng máu me này, tính tình thường sẽ thay đổi lớn, thậm chí sẽ hành động điên cuồng bừa bãi trên người phụ nữ, tính cách Đỗ Địch An thận trọng, lại có Helisha ở bên cạnh, hầu như cắt đứt với nữ sắc, xúc động của hắn về mặt này rất ít, giờ phút này nhìn nữ tử trần trụi này, giống như ngó một pho tượng, thậm chí là bộ xương khô.
Phụ nữ đẹp cỡ nào, tình trạng bi thảm sau khi bị chặt đứt đều sẽ khiến người khác mất hết ý nghĩ xấu.
Trong mắt Đỗ Địch An, nữ nhân này cứ như một xác chết, hơn nữa là xác chết cực kỳ quái lạ.
Xét từ góc độ của đàn ông, gương mặt cô gái trần trụi này vô cùng tinh xảo xinh đẹp, một làn tóc màu vàng nhạt hơi xoắn, sóng mũi cao, hàng mi dài trên đôi mắt nhắm chặt còn dính vài phần tuyết trắng, thân thể nàng thon dài, không hề có thịt mỡ thừa, bụng dưới bằng phẳng, hai chân thon nhỏ, tràn đầy nét đẹp, nhưng lại chứa đựng sức mạnh lớn mạnh, ngón chân như vỏ sò, vòng eo thon gọn, ngoài làn da toàn thân quá mức trắng bệch, không có bất kỳ thứ chướng mắt nào, đủ để khơi dậy xung động nguyên thuỷ của bất cứ nam tính nào.
Đỗ Địch An nhìn thân thể nàng hơi sững sờ, nghĩ đến cảnh ghê tởm, vặn vẹo trong phi thuyền đó, từng con nhộng treo lơ lửng ở nơi dơ bẩn tối tăm, khắp mặt đất có thể thấy chất nhầy màu xanh biếc giống phân và nước tiểu của dã thú phát ra mùi tanh hôi thối, có vẻ như vẫn quanh quẩn trong lỗ mũi hắn, khiến hắn khẽ cau mày lại.
Đây chính là hang ổ của Cực Băng trùng?
Còn có bao nhiêu chỗ như vậy?
Sau khi quái vật nhiều xúc tu trắng xóa ở nơi trung tâm kia thức tỉnh rồi sẽ mạnh tới mức nào?
Thần quốc biết chỗ như thế chứ?
Từng nghi vấn hiện lên trong lòng hắn, hắn cảm thấy hẳn Thần quốc cũng nắm giữ thứ như vậy, chắc chắn phi thuyền tương tự như thế không chỉ ở một nơi, nếu không, một người Lữ Hành Vực Sâu như hắn tùy tiện trải qua một lần săn bắt Hố Ma đã tình cờ gặp phải, Thần quốc chưởng quản vùng đại lục này mấy trăm năm không lẽ nào không biết được.
“Rốt cuộc… Thần quốc biết được bao nhiêu bí mật?” Ánh mắt Đỗ Địch An rũ xuống, trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
Đợi sau khi Helisha ăn xong, Đỗ Địch An cõng nữ tử trần trụi lên, dẫn theo Helisha tiếp tục lên đường.
Đêm về, Đỗ Địch An đi đến một nơi cả cánh rừng tươi tốt vây quanh ao hồ, hắn không dám dừng bước, nhân lúc ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn, tiếp tục tiến về phía trước hơn hai mươi dặm, tới một đồng bằng mọc đầy cỏ hoang mới dừng lại, có thể thấy được xác ma vật khổng lồ trên khắp đồng bằng này, ghi chép lại sự việc từng xảy ra mỗi ngày trên mảnh đất này.
Ngoài ra còn có công trình kiến trúc sụp đổ, có những kiến trúc là pho tượng khổng lồ, nhưng người trên pho tượng đã ngã từ lâu rồi, bị giẫm đạp thành miếng vụn xi măng, chìm ngập trong bùn đất xung quanh, mà cái bệ pho tượng vẫn còn, cũng đã vùi lấp dưới lòng đất rồi.
Đỗ Địch An dùng thấu thị liếc nhìn, phát hiện có không ít kiến trúc chôn cất phía dưới gió cát, hắn đào ra một mảnh đất, chui vào trong một kiến trúc nhà ở tầng hầm bị vùi lấp, phát hiện còn có một chiếc xe hơi lốm đốm vết gỉ sét đang đậu bên trong.
Hắn dẫn Helisha và nữ tử trần trụi kia chui vào trong xe hơi, chỉ thấy trong xe có ba bộ xương khô có cài dây an toàn, hai lớn một nhỏ, hình như là gia đình ba người.
Hốc mắt trống rỗng của xương sọ nhìn Đỗ Địch An, tiếp đó thân thể nó bị Đỗ Địch An phịch một cái ngồi xuống, chợt bộ xương vỡ vụn, Đỗ Địch An bảo Helisha ngồi ở đằng trước, hắn và nữ tử trần trụi ngồi phía sau, tránh sau khi nữ tử trần trụi lặng lẽ thức tỉnh thì rình rập cơ hội đánh lén.
Ba người cứ như thế trốn dưới lòng đất tối tăm này, Đỗ Địch An dựa lên ghế ngồi, hơi thở đều đặn, cảm thấy thời gian yên lặng trôi qua từng giây từng phút, lúc này vô cùng yên tĩnh, không có gió, cũng không có âm thanh.
Hắn nhìn bùn đất và bóng tối ngoài cửa sổ xe, có hơi đờ đẫn, đột nhiên muốn châm một điếu thuốc.
Nhưng hắn không có cơn nghiện thuốc lá, trên người cũng không mang theo thuốc, chỉ đành thôi vậy.
Trong lúc yên tĩnh, thì con người sẽ thẫn thờ, tâm tư lượn lờ, một hồi nghĩ đến cái này, lát hồi lại nghĩ tới thứ khác.
Nơi này không có điện thoại, không có thú vui, ngoài tưởng tượng về tương lai, Đỗ Địch An chỉ còn lại hoài niệm quá khứ thôi.
Càng nhớ nhung, thì càng muốn thay đổi chút gì đó.
Khi càng muốn thay đổi, bỗng phát hiện bản thân chẳng có gì cả, cằn cỗi tới mức đáng sợ.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, trên đồng bằng bên ngoài dần dần xuất hiện tiếng gào thét của ma vật, cùng với tiếng la từ phía xa xôi truyền đến còn có tiếng của một số thứ to bằng chuột hamster bò trên mặt đất, tiếng sột soạt khảy cây cỏ.
Trong buổi tối vắng lặng này, ma vật đủ tầng lớp đều ra ngoài tìm thức ăn.
Tiếng chân của những ma vật này hoạt động, tiếng gào thét vật lộn trở thành nhạc nền trong tai Đỗ Địch An, hắn khoanh hai tay lại, chìm vào trạng thái như ngủ lại tỉnh.
Trong nháy mắt, màn đêm trôi đi.
Đỗ Địch An một chân đá văng nóc xe hơi ra, sắt lá nhiều vết gỉ sét phá vỡ, đất cát phía trên bay tung toé, Đỗ Địch An kéo nữ tử trần trụi nhảy lên mặt đất, dẫn theo Helisha tiếp tục lên đường.