← Quay lại trang sách

Chương 1097 Đến biên cảnh (2)

Tử Dực Phi Long gương cánh bay cao, tạo ra dòng khí cuồng phong, chớp mắt đã lên cao hơn một nghìn thước, bay vút lên trời cao, bay về phương xa.

Fesnia đứng trên đỉnh núi lập tức biến thành một dấu chấm nhỏ bé, càng ngày càng xa, mãi đến tận lúc không còn nhìn thấy nữa.

“Mong rằng chúng ta đến không muộn.” Nữ tử cao gầy với mái tóc phất phơ theo gió lộng, mắt nhìn phía trước, thân thể đang ở độ cao trên nghìn trượng mà không có chút sợ hãi nào, đôi mắt nàng có phần lo âu: “Nghe người của đoàn trinh sát nói, tình hình lần này có hơi nghiêm trọng, mong rằng sẽ không xảy sai lầm gì trong tay chúng ta.”

“Đừng lo lắng, Tường Chiến Thần trăm năm rồi cũng không xảy ra chuyện, sẽ không nghiêm trọng đến nỗi nào đâu, chắc là người ở biên phòng không cẩn thận, để ma thú dị tộc đánh lén.” Thanh niên đầu nhỏ bình tĩnh nói.

“Cũng coi như là chúng ta không may, trong hai mươi khu Tường Chiến Thần hướng đông, chỉ có khu số Bảy của chúng ta xảy ra vấn đề, những dị tộc đó thật là ngu ngốc!” Người trung niên độc nhãn lắc đầu thở dài, thay đổi hình tượng chín chắn không nói nhiều lúc trước.

Mấy người vừa gấp rút lên đường vừa nói chuyện, hoàn toàn không chú ý Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An đang ở bên cạnh lẳng lặng nghe, nội dung cuộc nói chuyện của ba người này hoàn toàn không hề lảng tránh hắn, như thể không sợ hắn nghe được chuyện gì. Thông qua từng câu nói của bọn họ, về cơ bản Đỗ Địch An đã hiểu một phần tình huống.

Bốn hướng của Tường Chiến Thần, mỗi mặt chia đều thành hai mươi khu vực, ba người này là người cứu trợ lần này của khu số Bảy, nhận điều động bổ nhiệm đến đây dẹp yên loạn lạc ở biên giới.

Nếu không giải quyết được chiến loạn, ba người bọn họ phải chịu toàn bộ trách nhiệm, cũng vì vậy, khi thanh niên đầu nhỏ nhìn thấy hai Vực Sâu là Đỗ Địch An và Fesnia, mới muốn cưỡng ép mộ binh bọn họ. Mặc dù Vực Sâu ở trên chiến trường biên giới không tính là gì, nhưng cũng không phải là chim nhỏ. Chung quy, Thần quốc còn không khủng bố đến mức mỗi người lính biên phòng đều có trình độ Vực Sâu.

Song, sau lưng Fesnia có quân vương Huyết Gai, nàng lại không tiết lộ mình đang chấp hành nhiệm vụ gì, mặc dù thanh niên đầu đinh tức giận nhưng không dám cưỡng ép mộ binh, ngộ nhỡ là chuyện vô cùng khẩn cấp, đến lúc đó quân vương Huyết Gai trách móc thì hắn không gánh nổi. Dù hắn có bảo vệ biên phòng, lập công lao, thì cũng có sẽ vì chuyện này mà lật thuyền.

Dẫu sao, chỉ riêng chữ Huyết trong phong hào của quân vương Huyết Gai, là đủ để hiểu tính cách người này như thế nào rồi.

Cùng với sự vỗ cánh chao liệng của Tử Dực Phi Long, bức tường to lớn mờ mịt càng ngày càng rõ ràng hơn trước mắt Đỗ Địch An, như vén mây gặp sương mù đẩy lùi màu xám mờ mịt, bức vách trong tầm mắt hắn lộ rõ từ ít đến nhiều. Đây là một bức tường to lớn cao chót vót, Tường Thần vốn được coi như là kiến trúc hùng vĩ trong lòng Đỗ Địch An khi ở trước bức tường to lớn đồ sộ này, đột nhiên không có chút khí thế, nhỏ bé giống như đứa bé yếu đuối.

Đây mới thực sự là cao tận tầng mây!

Trong lòng Đỗ Địch An rung động, trận chiến biên phòng này, thực sự xem như là đánh nhau ở trên trời!

Tốc độ của Tử Dực Phi Long rất nhanh, gào thét bay qua như vẽ ra cơn bão, trong nháy mắt đã chở mấy người bay lên khoảng không trên Tường Chiến Thần. Vài người trên lưng Tử Dực Phi Long cùng xuyên qua lớp mây mù mỏng manh, sự ẩm ướt của tầng mây phẩy qua trên cơ thể, thế giới trên mây vô cùng lóa mắt, vô số đám mây mù ở phía xa như những viên kẹo bông, lại giống như những cục bột đang bay. Rất nhanh, Tử Dực Phi Long nhanh chóng lao đầu vào trong tầng mây, tiếng gió rít gào.

Trong tiếng rít, Đỗ Địch An mơ hồ nghe thấy tiếng chim kêu rất chói tai, cùng với tiếng ấm vang lên ầm ầm!

Trong đầu hắn như có tia sáng lóe qua, là Lôi Điểu!

Không đợi hắn nhìn sang hướng có âm thanh, sức gió đột ngột tăng nhanh khiến hắn không thể không dùng một tay nắm chặt lấy dây thừng trên lưng Tử Dực Phi Long, một tay khác thì kéo Helisha lại, không để nàng rơi xuống.

Tầng mây đột ngột ở lại phía sau, chớp mắt tầm nhìn trở nên rõ ràng, lập tức Đỗ Địch An ngạc nhiên đến ngây người. Bỗng nhiên hắn nghi ngờ rằng liệu có phải thoáng cái mình đã trở lại mặt đất không. Trước mắt hắn là một quảng trường rộng lớn bằng phẳng, binh sĩ đồn trú trên đó nhiều đến không thể đếm được, chi chít như là kiến. Từng người đứng thẳng như cây giáo, trong tay cầm thương dài, dáng dấp quân đội chỉnh tề, khí thế như cầu vồng, khiến trái tim kẻ khác kinh sợ.

Bên rìa mảnh đất bằng phẳng này, Đỗ Địch An nhìn thấy khu vực rừng cây xanh mướt và sông nhỏ, rõ ràng, quảng trường rộng lớn này, là đỉnh của Tường Chiến Thần.

Nhưng, nơi đây rộng lớn đến mức đủ để hình thành một chiến trường!

Bỗng nhiên Đỗ Địch An hiểu ra, tại sao Tường Chiến Thần này có thể bảo hộ Thần quốc lâu như vậy. Với độ dày như này, dù là để ma vật Vực Sâu có sở trường về đục tường đến phá hoại, dự tính cũng phải mất mấy ngày. Hơn nữa, chắc Tường Chiến Thần có cùng một loại chất liệu gỗ với bức tường to lớn, không phải là được tạo thành từ nham thạch bình thường. Trước đây, kẻ Tách Rời to lớn cũng chỉ có thể để lại vài dấu vết móng vuốt nông trên tường thần Sylvia, có thể hiểu mức độ kiên cố của chất gỗ này!