← Quay lại trang sách

Chương 1101 Doanh trại xung phong

Ngón tay của Đỗ Địch An khẽ run rẩy, cúi đầu, lắc đầu nói: “Ta không nói dối, cùng ta chấp hành nhiệm vụ là Fesnia, tiểu đội trưởng tiểu đội số Năm của quân đoàn Huyết Gai. Đáng nhẽ là cả hai người chúng ta phải cùng đến đây nhập ngũ, nhưng nàng có nhiệm vụ quan trọng hơn phải về phục mệnh. Ta đã đề cập với nàng chuyện này, sau khi nàng trở về có lẽ sẽ giúp ta bẩm báo cho quân vương, thế nên...”

“Fesnia?” Gã trọc khẽ cau mày, hắn chưa từng nghe qua cái tên này, có điều nhìn dáng vẻ Đỗ Địch An, dường như không phải nói bừa. Nét tươi cười trên gương mặt hắn nhanh chóng biến mất, nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, ngón tay điểm nhẹ trên mặt bàn, toát ra uy nghiêm, dường như không khí trong lều trại cũng có phần trầm trọng.

Nếu đổi lại là những người khác, lúc này trong lòng đã sớm thấp thỏm đến không gì sánh được.

Nhưng trong lòng Đỗ Địch An lại đang ra lệnh kiềm chế, kìm nén suy nghĩ chém giết của bản thân.

“Như vậy, ngươi cho ta mượn vài ngày trước, đợi ta dùng xong rồi sẽ rửa sạch trả lại cho ngươi, thế nào?” Gã trọc nói với giọng điệu nhấn mạnh từng chữ.

Trong lều trại lại im lặng.

Sự yên lặng kéo dài thật lâu, giọng nói của Đỗ Địch An mới truyền ra: “Nếu như ta nói không?”

Đôi mắt gã trọc lập tức lạnh đi, vừa định mở miệng, bỗng nhiên Leisa ở bên cạnh chen ngang, sốt ruột nói: “Được rồi, đang nói chuyện chính, nói đến tận đâu thế. Tên đầu trọc nhà ngươi mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện làm đàn bà, bây giờ còn muốn làm cả xác sống, cũng không sợ thứ đồ kia của ngươi bị lây nhiễm, hoặc là cắn cho ngươi một ngụm.”

Sự lạnh lùng trong mắt gã trọc nhạt dần đi, như chưa từng xảy ra chuyện gì, gương mặt lại nở nụ cười, nói: “Nói đùa thôi, tích cực như thế làm gì, ta cũng chỉ nói thôi. Có điều làm xác sống đúng là có sự kích thích khác biệt, các ngươi chưa từng trải qua. Đặt thêm một cái màng cách ly đeo lên là được, có thứ đồ này sao có thể lây nhiễm? Còn nhớ trước kia ta làm con xác sống kia, đánh vỡ răng của nó, đưa thứ của ta đến trước mặt nó, nhìn dáng vẻ ra sức cắn đó có bao nhiêu kích thích thì khỏi phải bàn!”

“Đủ rồi!” Leisa nhướng mày, khiển trách nói: “Chuyện lúc nãy ngươi còn chưa xong, tinh trùng thượng não rồi à?”

Gã trọc bị nàng mắng, vẻ mặt thay đổi, biết đùa quá trớn, vò đầu nói: “Ta chỉ nói thôi, được rồi được rồi, ta không nói nữa, nói đến còn không phải tại ngươi, làm cho ta nghẹn bến bốc hỏa.”

Leisa trừng mắt nhìn hắn.

Gã trọc cười mỉa, không nói lại chuyện này nữa, ngẩng đầu chững chạc đàng hoàng nói với Đỗ Địch An: “Ma ngân của ngươi là gì, nói cụ thể thực lực của ngươi ra, ta sẽ sắp xếp loại binh chủng phù hợp cho ngươi!”

“Kẻ Tách Rời.” Đỗ Địch An nhanh chóng trả lời, không hề che dấu, mặc dù ma ngân truyền kỳ trong Tường Thần cũng đáng kinh ngạc, nhưng ở đây cũng không coi là đồ hiếm thấy. Có lẽ chỉ có ma ngân truyền kỳ bốn sao và năm sao mới có thể nhận được sự chú ý của kẻ khác. Có điều, đây không phải nguyên nhân chính khiến hắn nói thẳng như vậy.

“Kẻ Tách Rời?” Một nụ cười chợt nở trên khuôn mặt của gã trọc, “Hóa ra là một ma ngân ba sao, chậc chậc chậc, cũng coi như là khó mà có được, ta nhớ là ma ngân kẻ Tách Rời giỏi nhất là tấn công, nếu vậy thì, ngươi chỉ có thể đi đến doanh trại xung phong của tuyến tiền tuyến thôi.”

Leisa ở bên cạnh lườm hắn một cái, “Không nghiệm chứng một phen à?”

Gã trọc nhếch mép cười nói: “Có gì mà phải nghiệm chứng chứ, ta tin tưởng nhân phẩm của vị tiểu huynh đệ, là sẽ không nói dối đâu.”

Leisa trợn mắt, đồng thời lườm Đỗ Địch An cứ im lặng không một cái, lắc nhẹ đầu, kinh nghiệm thật sự quá non nớt, mới đến đã xúc phạm vị thống soái đầu hói của doanh chiêu binh lâm thời thì không nói đi, nhưng đã quá thẳng thắn đến độ không có não luôn, nếu Đỗ Địch An nói là ma ngân loại cảm giác, hoặc là ma ngân thuộc loại trinh sát, cho dù là gã trọc bất mãn hắn cũng không dám công nhiên bố trí hắn đến trong doanh trại xung phong trước mặt hắn.

Ở khu phòng thủ biên cương này, hận thù riêng tư chỉ có thể giải quyết riêng tư, nếu ai liên lụy đến chiến sự, một khi bị phát hiện, tuyệt đối không phải là một hình phạt nhỏ.

Bây giờ Đỗ Địch An được phân phối đến trong doanh trại xung phong, hiển nhiên, thời gian hắn có thể sống tiếp chỉ có thể tính bằng ngày, cho dù là nàng cũng không có cách nào thay đổi gì hết, suy cho cùng Đỗ Địch An không có hậu trường gì cả, không đáng để cho nàng ra tay giúp đỡ.

Thấy dáng vẻ sốt ruột của gã trọc, trong lòng Đỗ Địch An ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cược đúng rồi.

Con mắt nhìn người của hắn quả là chuẩn, đắc tội với gã trọc, đối phương nhất định kiếm chuyện với hắn, thậm chí còn làm khó hắn, nếu như hắn nói mình là ma ngân loại cảm giác, đối phương chưa chắc đã tin, thậm chí còn yêu cầu kích phát ma thân ngay tại chỗ để nghiệm chứng. Mà ma thân của hắn tuy là kẻ Tách Rời, nhưng cơ hồ có chút khác biệt với kẻ Tách Rời thông thường, ngộ nhỡ bị họ phát hiện ra cái gì đó, ngược lại rắc rối càng lớn.

“Đỗ Địch, ma ngân kẻ Tách Rời, cấp Vực Sâu…” Gã trọc đang xem một quyển sổ ghi chép các thông tin của Đỗ Địch An, “Không tệ, cũng có thể tính là có thêm một đại tướng, ngươi phải làm cho tốt, lên chiến trường giết thêm mấy tên địch, với thuộc tính phá hại của ma ngân như ngươi, tích lũy chiến tích sẽ rất dễ dàng, ước tính lúc kết thúc thời gian phục dịch mộ binh lâm thời của ngươi, về đến Thần Quốc thì có thể trực tiếp nhận được lời khen ngợi đấy!”