← Quay lại trang sách

Chương 1102 Doanh trại xung phong (2)

Đỗ Địch An gật gật đầu, không nói gì, những gì gã trọc nói tuy rằng rất có sức hấp dẫn, nhưng ánh mắt và khẩu khí rất dễ thấy là có tính cười trên nỗi đau của người khác. Doanh trại xung phong, hiển nhiên là bia đỡ đạn xung ra phía trước nhất, tốc độ tích lũy chiến tích tất nhiên là nhanh rồi, nhưng tốc độ hi sinh cũng nhanh không kém, trên cấp độ chiến trường này mà nói, cấp Vực Sâu của hắn không là gì cả, nói là đại tướng, cũng chỉ là lời nói đùa vui mà thôi.

Thậm chí tại sao tâm trạng của gã trọc sao lại vui như thế, Đỗ Địch An cũng biết nguyên nhân, một khi bản thân chết trận, Helisha sẽ là vật không chủ!

“Thời gian phục dịch mộ binh lâm thời là bao lâu thế?” Đỗ Địch An hỏi.

Gã trọc cười, nói: “Khi trạng thái phòng vệ khẩn cấp này bị hủy bỏ, thời gian phục dịch của ngươi sẽ kết thúc, còn về thời điểm hủy bỏ trạng thái phòng thủ khẩn cấp thì tùy thuộc vào thời điểm đám người kia người khi nào rút lui.”

Đỗ Địch An gật đầu, không nói gì thêm nữa.

“Ngươi đi ra ngoài đợi trước đi, ta còn có chuyện phải bàn với trưởng quan Leisa, đợi tí ta còn đưa ngươi đến doanh trại xung phong báo cáo, tiện đường nhận luôn trang bị chiến đấu đơn binh của ngươi.”

“Trang bị chiến đấu đơn binh?” Đỗ Địch An ánh mắt lay động, nhưng không hỏi nhiều nữa, xoay người rời đi.

Leisa nhìn bóng dáng Đỗ Địch An đi ra khỏi lều, chau mày nhẹ, nói với gã trọc: “Ngươi còn chưa hỏi hắn là Hạ vị Vực Sâu hay là Trung vị Vực Sâu đó.”

Gã trọc cười khẩy nói: “Ta nói Leisa tiểu thư, có phải là ngươi đã chấm tên mặt trắng này phải không, ta phát hiện ánh mắt của ngươi nhìn hắn không ổn tí nào, mấy tên đến báo cáo lúc trước có thấy ngươi quan tâm đâu. Còn nữa nói luôn, điều này có cần phải hỏi không, nếu là Trung vị Vực Sâu, làm sao có thể bị bắt đến doanh trại chiêu binh tạm thời của chúng ta? Những người đó đều là cùng đẳng cấp với chúng ta, trong Đế quốc đều có người dựa lưng, thằng nhóc này hiển nhiên chả có hậu trường gì cả, đáng đời hắn xui xẻo, ai mà không biết được doanh trại chiêu binh tạm thời của chúng ta đều là bia đỡ đạn trên chiến trường!”

Leisa mặt lạnh nhạt, “Ngươi nói chuyện cẩn thận tí đi.”

Gã trọc thấy mặt nàng biến sắc, bèn cười ngu vài tiếng, cũng không dám được đằng chân lên đằng đầu, cười làm lành nói: “Đúng đúng đúng, là ta to mồm.”

Leisa lạnh nhật hừ một tiếng, nói: “Ta cảnh cáo ngươi, trước mắt đang rất cần người dùng, người này dù gì cũng là một Vực Sâu, ngươi tốt nhất là đừng giở thủ đoạn gì cả, cho dù hắn chết đi, con Thi Vương ấy cũng chẳng đến lượt ngươi đâu, ta sẽ bảo quản.”

Mặt gã trọc hơi biến sắc, lông mày chau lên, nhưng rất nhanh lại thả lỏng ra, lần nữa lộ vẻ mặt cười ha ha ha nói: “Leisa tiểu thư nói đi đâu ấy, thằng nhỏ mặc dù tính khí hơi cứng rắn tí, nhưng ta còn không đến nỗi nhỏ mọn thế, ngươi yên tâm, tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất đó là quy tắc chuẩn của bọn ta, ta sẽ không cố ý phái hắn đi tìm cái chết đâu mà, nhưng mà chuyện Thi Vương kia, đến lúc đó chúng ta lại thương lượng được không?”

Leisa biết hắn là một tên lính vô lại, lăn lộn nhiều năm trong chốn biên phòng này, sớm đã là lão làng, cố chấp không chịu được, cũng lười tranh cãi với hắn, đứng dậy nói: “Người này ta tự mình đưa đi, ngươi tự giải quyết cho tốt!” nói xong, rời khỏi lều trại.

Gã trọc nhìn bóng dáng eo thon lắc lư của nàng, khẽ liếm môi, trong mắt khẽ hiện một ý nghĩ tham lam, lẩm bẩm một mình: “Con phò thúi, sẽ có ngày ta khiến cho ngươi phải quỳ trước ta xin tha.”

Đỗ Địch An đợi bên ngoài lều trại, tiếng nói chuyện của hai người ở bên trong hắn đã nghe thấy hết, giống như là hắn dự liệu, chỉ là điều khiến hắn bất ngờ là, cô nàng trưởng quan mặt lạnh như tiền Leisa này cơ hồ đối với bản thân mà nói, trước đó suốt dọc đường đến đây, hai người dường như không nói chuyện gì cả, chả lẽ đây là mặt lạnh trái tim nóng trong truyền thuyết?

Đợi đến lúc tiếng bước chân “cộp cộp” của nàng vang đến, Đỗ Địch An biết được Leisa đã đến, xoay đầu gọi: “Leisa trưởng quan.”

Leisa gật đầu nhẹ, “Theo ta.”

Đỗ Địch An nghe lời mang theo Helisha đi theo sau lưng nàng.

Hai người đi ngang qua lều trại xung quanh, từ từ rời khỏi nơi đám đông và các binh lính đồn trú, đi đến sát rìa bên trong của Tường Chiến Thần, từ đây nhìn xa dần, lãnh thổ bên trong vô cùng rộng lớn xa xôi, sông núi rừng cây trên mặt đất cũng tuyệt đẹp vô cùng.

Leisa đứng tại rìa, gió thổi nhẹ tóc nàng bay phất phới, nhưng những đám mây lững lờ, khiến cho khuôn nàng ấy có chút mờ ảo, nàng đứng lại, đứng hồi lâu, trông về nơi xa.

Đỗ Địch An mắt chớp chớp, không biết người phụ nữ này đưa hắn đến đây để làm cái gì.

Hắn chưa hỏi.

Có một sự tĩnh mịch giữa hai người.

Chỉ có những ngọn gió vi vu thổi qua.

Tĩnh mịch được vài phút, Leisa mở miệng nói, câu đầu tiên nói ra bèn khiến Đỗ Địch An tóc gáy dựng đứng: “Thi Vương này, là người yêu ngươi đúng không?”

Bàn tay Đỗ Địch An không kìm được nắm chặt lại, ngẩng đầu mắt nhìn sau lưng nàng đầy hoài nghi, hốt nhiên có sự xung động muốn tấn công, nhưng trên người Leisa không hề thấy được có chút sát khí nào, hắn rốt cục nhịn không nổi nữa.