← Quay lại trang sách

Chương 1112 Ra trận

Huấn luyện viên chú ý tới Helisha đang được Đỗ Địch An ôm trong lòng, nhăn mày, hỏi: “Đây là cái gì?”

Đỗ Địch An lập tức trả lời: “Đây là Thi Vương, đợi chút nữa ra trận lỡ như tình huống nguy cấp, ta có thể giải trừ hạn chế thân thể của nàng, quăng nàng đến bên trong quân địch, tranh thủ nhiều cơ hội cho chúng ta hơn.”

“Làm càn!” huấn luyện viên liền khiển trách nói: “Đây là chiến tranh, không phải trò trẻ con! Trong lúc chiến đấu ngươi lấy đâu ra tâm tư mà đi cởi bỏ hạn chế của nàng ta, cứ cho là cởi bỏ được rồi, lỡ như nàng ta tấn công người của mình thì sao? Lập tức đưa nàng ta trở lại!”

Đỗ Địch An đáp lời: “Nếu như khi quân địch chưa đột phá vòng vây của chúng ta, nàng sẽ ở nguyên chỗ bị cấm, sẽ không mang thêm rắc rối tới cho chúng ta đâu, nếu như đợi tới khi quân địch đột quá vòng vây, cởi bỏ hạn chế của nàng đối với chúng ta chỉ có chỗ tốt, ta bảo đảm khi giải trừ hạn chế thân thể của nàng sẽ đưa nàng tới chỗ trung tâm của quân địch, nói không chừng tới lúc đó quân địch cũng tấn công nàng, đợi tới lúc bọn chúng đánh nhau thì chúng ta sẽ có nhiều cơ hội tiêu diệt địch hơn rồi.”

“Ăn nói hàm hồ, ta bảo ngươi đem về thì đem về đi!” Huấn luyện viên giận dữ hét lên, nói: “Ngươi nếu không nghe theo ta liền đem nó đi chém!”

Ánh mắt Đỗ Địch An u ám, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Bây giờ là lúc thiếu người, tình huống khẩn cấp, thêm một Thi Vương giúp chúng ta ra trận thì thêm một phần sức mạnh, ngay cả điểm này mà ngươi còn không rõ?!”

“To gan!” Huấn luyện viên giận tím mặt, tính tình hắn ta trước giờ luôn gắt gỏng, trước kia lúc chỉ huy những quân lâm thời như Đỗ Địch An bày trận, những người này tay chân vụng về, đã vượt quá sự kiên nhẫn của hắn rồi, bây giờ Đỗ Địch An lại chống đối với hắn, làm hắn tức tới nổi sùi bọt mép, vừa chuẩn bị sải bước về phía trước thì đột nhiên bị sĩ quan bên cạnh giữ lại. Sĩ quan này ở bên cạnh hắn nhỏ giọng nói vài câu, đồng thời nhìn qua Đỗ Địch An.

Đợi hắn nói xong, tức giận trên mặt huấn luyện viên hơi thu lại, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nếu không phải vì tình huống khẩn cấp, ta sẽ không tha cho ngươi đâu! Thi Vương này đợi lát nữa đưa tới Bộ xác sống đi, bọn họ thống nhất đẩy lên trên đầu tiền tuyến của chiến trường, các ngươi tập hợp, bảo vệ cho chặt phòng tuyến sĩ quan giao cho các ngươi là được, nếu ai mà dám rút lui, lập tức bắn chết tại chỗ theo quân pháp!”

Đỗ Địch An nghe được thì đầu mày hơi nhíu, rất nhanh đã hiểu ra, thống nhất đẩy tới tiền tuyến chiến trường? Hiển nhiên, Biên Phòng bên này cũng tập trung không ít xác sống, coi chúng nó như loại vũ khí ném tầm xa loại ‘lựu đạn’. Chẳng qua, nếu thật sự muốn để cho bọn họ đưa Helisha lên trên đầu tiền tuyến của chiến trường, cứ cho là thực lực của Helisha đã gần đạt tới Trung vị Vực Sâu, quá nửa cũng khó mà sống sót, thậm chí còn khó giữ được toàn xác!

“Phương pháp hạn chế thân thể của nàng ấy chỉ có một mình ta biết, đưa cho Bộ xác sống cũng không có tác dụng, sẽ chỉ trở thành cái bia cỏ, ta đem theo nàng ra chiến trường, khẳng định sẽ khống chế được nàng, sẽ không để nàng làm bị thương tới đồng minh của mình.” Đỗ Địch An vẫn giữ bình tĩnh nói.

“Ngươi!” Huấn luyện viên tức giận tới bay màu, trước giờ chưa từng gặp qua người lính nào không nghe lời như vậy,chẳng qua hắn cũng biết rõ, những quân điều động lâm thời này qua đây vốn là một đám ô hợp, đều có đầu óc và tâm tư của riêng mình, nghĩ muốn đem ý chí của bọn chúng gộp thành một là chuyện người si nói mộng. Mà trên chiến trường, ý chí quân đội không cách nào thống nhất, thì chính là một nắm cát rời, đây chính là lí do vì sao quân lâm thời chỉ có thể làm bia đỡ đạn.

Lúc này, nơi xa lại phát ra tiếng tù và vang dội lần nữa, vang tới mức màng nhĩ của mọi người sắp ù mất, máu trong người dương như cũng theo đó mà sôi hết cả lên.

Sắc mặt của huấn luyện viên và hai vị sĩ quan bên cạnh hơi thay đổi, sĩ quan lúc nãy khuyên nhủ nhỏ giọng thì nói mấy câu, huấn luyện viên nghe xong, quay đầu nhìn Đỗ Địch An, trong mắt lập lòe hàn ý, nắm chặt nắm đấm nói: “Thằng nhãi, đợi tới lúc trên chiến trường mà xảy ra chuyện, ta sẽ là người đầu tiên tìm ngươi tính sổ!”

Trong lòng Đỗ Địch An thở phào một hơi, từ câu này nghe ra là đồng ý rồi.

Tuy rằng biết tiền tuyến chiến trường vô cùng nguy hiểm, nhưng hắn vẫn thấy mang Helisha theo bên người càng an toàn hơn, tuy rằng người trong lều bạt đều tập hợp ở nơi này, phải đi ra tiền tuyến chiến đấu, nhưng người trên Tường Chiến Thần không chỉ có mỗi những người trong lều này của hắn, vẫn còn có rất nhiều binh sĩ đóng quân ở đây, cùng với quân dự bị, và rất nhiều quan chức cấp cao, hắn thà chết chung với Helisha, cũng không muốn xảy ra chuyện để bản thân đau khổ cả đời.

“Cái tên nào kia, áo giáp tác chiến của ngươi đâu?” Lúc này, huấn luyện viên không còn kiếm chuyện với Đỗ Địch An nữa, ánh mắt quét qua đám người đang tập hợp, rất nhanh đã nhìn thấy một thằng nhóc lùn không mặc áo giáp tác chiến, ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ.

Sắc mặt thằng nhóc lùn trắng bệch ra, nơm nớp lo sợ mà trả lời: “Ta, ta cũng không biết áo giáp tác chiến của ta ở đâu mất rồi, lúc trước ta để nó ở trên giường, mới nãy đi kiếm mà không thấy đâu nữa.”