← Quay lại trang sách

Chương 1113 Ra trận (2)

“Đồ rác rưởi!” huấn luyện viên tức giận chửi một tiếng, ánh mắt nguy hiểm quét qua những người khác, không cần nói cũng biết, có người có thù với thằng nhóc lùn này, cố ý mượn cơ hội lần này để chỉnh hắn, chỉ là kiểu hục hặc nhau lúc bình thường thì thôi đi, ở thời điểm tác chiến khẩn cấp trước mắt mà còn xuất hiện, làm hắn càng nổi nóng hơn, không biết nặng nhẹ!

“Xuất phát!” Huấn luyện viên nhìn sơ qua nhân số, nhìn thấy không ít người, lập tức vung tay, sau đó cùng hai vị sĩ quan bên cạnh đi trước dẫn đường.

Đỗ Địch An và những người khác đi dàn thành phương trận, theo sát phía sau.

Rất nhanh, mọi người đã băng qua đường trung tâm của Tường Chiến Thần, đi đến khu vực chiến trường bên kia của Tường, ở đây có rất nhiều trang bị quân dụng, hình dạng vô cùng kỳ quặc, còn có một cái bàn kim loại giống như cái cung tên khổng lồ, cùng với chiến xa đeo đao được chế tác hoàn toàn bằng kim loại.

Trên mặt đất được dùng sơn vẽ một đường rõ nét, giống như vạch chỉ dẫn trên đường quốc lộ, ở đây cung có tác dụng phân chia và chỉ dẫn, mọi người men theo một vạch chỉ dẫn trong đó đi đến bên biên giới khác của Tường Chiến Thần, thế giới bao la rộng lớn bên ngoài Tường bỗng hiện ra trước mắt mọi người.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Địch An nhìn rõ khung cảnh bên ngoài Tường, mây trắng ở phía dưới mịt mờ như chốn tiên cảnh, nhưng lại là địa ngục trần gian, khi lại gần khu vực Tường Chiến Thần, có không ít thi thể nằm rải rác khắp nơi, có của con người, cũng có của ma thú, đất đai cũng biến thành màu nâu sẫm, khi cơn gió từ phía trên ập vào mặt, một mùi máu nồng đậm xộc thẳng vào mũi.

Cái mùi máu tanh này không phải mùi rỉ sét của máu tươi, mà là trộn lẫn với mùi hôi thối tanh tưởi, còn có cả mùi tanh hôi của đồ ăn sau khi qua hệ thống tiêu hóa ở trong đó, cho dù là tay lão làng hằng năm đi săn như Đỗ Địch An, ngửi phải mùi hôi thối này, cũng thấy khó chịu bao tử, rất là buồn nôn.

Dưới thành sừng sững này, rốt cuộc chồng chất bao nhiêu vong hồn?

“Bọn nó” sắp tiến vào, mà bọn hắn phải ra ngoài.

Ở khu vực có tầm nhìn mơ hồ cách phía trước Tường Chiến Thần hơi xa một chút, lờ mờ thấy một lượng lớn quân đội đang đứng sừng sững, cùng với các loại phương tiện quân dụng, lúc này dường như có một loại thanh âm xao động truyền tới từ nơi xa mịt mù kia.

“Đi xuống!” Huấn luyện viên la lớn một tiếng, cùng hai vị sĩ quan khác bước lên chiếc phi thuyền hơi nước bên cạnh.

Phi thuyền hơi nước này dừng ở bên cạnh Tường Chiến Thần, hiển nhiên là sản vật của Thần quốc, mặc dù chế tạo ra hệ thống đơn binh, vừa làm chủ điện năng, nhưng phi thuyền hơi nước dường như vẫn chưa bị sàng lọc.

Ở bên cạnh cũng đậu một hàng dài, tổng cộng có tới hai, ba mươi chiếc.

Trong tiếng quát mắng của huấn luyện viên, mấy người bọn Đỗ Địch An lần lượt lên phi thuyền, cả thảy ba mươi bảy người, ngồi hết mười chiếc phi thuyền hơi nước, dưới sự thúc dục của phi hành viên, dần dần từ trên Tường Chiến Thần hạ cánh xuống.

Phi thuyền hơi nước đáp xuống ở đằng sau đội quân trận hình vuông cỡ lớn ở phía trước, sau khi xuống phi thuyền Đỗ Địch An nhìn về phía đằng sau, bất chợt có một loại cảm giác chấn động mãnh liệt, Tường Chiến Thần quá là hùng vĩ, nhất là khi đứng ở dưới chân nó, đối với loại cảm giác chấn động đó càng mãnh liệt hơn, mà trong khu vực ba đến năm trăm mét gần Tường Chiến Thần, đất cát lộn xộn, nhìn liếc qua một phát, cũng có thể nhìn thấy các ngón tay, nhãn cầu và các mô không được quét sạch sẽ khác nằm rải rác trên mặt đất lồi lõm.

Mà đoạn tường lớn dưới chân Tường Chiến Thần có một màu nâu sẫm, nhuốm lên không biết bao nhiêu là máu tươi.

Lúc này, huấn luyện viên dẫn mấy người Đỗ Địch An đi thẳng về phía trước theo một con đường, một đường đi qua những đội quân xếp phương trận kia.

Dáng đứng của những đội quân phương trận này thẳng tắp, khí thế trang nghiêm, nhìn là biết đây chính là quân chính quy.

Không lâu sau, huấn luyện viên mang theo mấy người Đỗ Địch An đến một pháo đài sừng sững, pháo đài này cao khoảng bốn năm trăm mét, đá tảng và gỗ xây được xây lại với nhau, phía trên đứng đầy người, cắm đầy cờ chiến. Huấn luyện viên dắt mọi người đi đến phía bên trái của pháo đài, ở đây có vài phương trận nhỏ đã xếp hàng ngay ngắn, nhưng so với phương trận lớn phía sau, khí thế rõ ràng là không đủ, đều là quân điều động lâm thời như đám người Đỗ Địch An.

Huấn luyện viên dắt đám người áp sát vào bên những phương trận nhỏ này, sau đó chạy bước nhỏ tới trước mặt ba vị sĩ quan trên vai đeo huy hiệu dấu kiếm, nâng tay chào, xong rồi báo cáo.

Một vị sĩ quan trong đó nói với hắn mấy câu, huấn luyện viên nhận lệnh, quay trở lại trước mặt đám người Đỗ Địch An, dường như là người dẫn đầu của bọn hắn.

Đỗ Địch An ở trong đám người nhìn về bóng lưng của hắn, ánh mắt hơi nhấp nháy một chút.

Những phương trận bên cạnh dường như đã tập hợp ở đây từ sớm, bây giờ đang nhỏ giọng nghị luận, từ điểm này đã có thể nhìn ra được sự khác biệt của quân tạp nham và quân chính quy, chỉ là tiếng nói chuyện rất nhỏ, cũng không có sĩ quan nào hét bọn hắn dừng lại, dường như cũng lười chấp nhặt với đám quân điều động lâm thời như bọn hắn, điều này cũng đủ chứng tỏ sức nặng của bọn hắn.