Chương 1114 Ra trận (3)
Lúc này đây, phía trước có một thanh niên cách huấn luyện viên khá gần nhỏ giọng hỏi: “Không phải chúng ta có Tường Chiến Thần sao, tại sao phải đánh nhau? Dựa vào Tường Chiến Thần không phải càng dễ phòng thủ sao?”
Huấn luyện viên nghe vậy quay đầu lườm hắn một cái, thấy hắn là một Chúa Tể, sự thiếu kiên nhẫn trong mắt vơi đi một chút, lạnh lùng hừ, nói: “Dùng cái đầu cho nhiều vào, Tường Chiến Thần tất nhiên là phòng tuyến kiên cố nhất của chúng ta, nhưng số người có thể chứa được ở phía trên đó có hạn, nếu như đại quân ma vật bên ngoài biên giới xông lên một lượt, chiến đấu ở phía trên, đột phá được vòng vây của chúng ta, vậy không phải là xông được vào trong Tường rồi hay sao?”
Thanh niên thắc mắc hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao không thiết lập thêm vài phòng tuyến ở trong Tường?”
“Sao mà ngươi biết là không thiết lập?” Huấn luyện viên hỏi ngược lại.
Thanh niên nghẹn lời.
Quả thực là vậy, hắn chưa nhìn thấy, không có nghĩa là không có, có lẽ là rất bí mật thôi.
Lúc này, tiếng tù và lớn như biển gầm lại vang lên lần nữa, lại truyền đến từ trên đỉnh pháo đài, sau khi tiếng tù và kết thúc, bỗng nhiên một trận tiếng chuông gấp gấp vang lên.
Ở nơi xa mặt mày của vài sĩ quan có huy hiệu dấu kiếm trên vai nghiêm lại, lập tức truyền lệnh, tất cả các chiến sĩ trạm xung phong, lên phòng tuyến của pháo đài ngay lập tức!
Huấn luyện viên nghe được câu này, lập tứ dắt đám người Đỗ Địch An lên cầu thang dốc phía sau pháo đài, một đường đi lên, chạy tới trên chỗ cao nhất của pháo đài, thế chỗ cho những chiến sĩ vốn đóng giữ ở đây.
Mọi người lập tức liền biết, nhiệm vụ của bọn hắn, chính là bảo vệ chỗ này, nói cách khác, ở chỗ này làm bia đỡ đạn, làm giảm bớt đợt tiến công đầu tiên của quân địch!
Thông qua cuộc đối thoại của thanh niên kia và giáo qua lúc nãy, Đỗ Địch An liền đoán được, mục đích của tòa pháo đài phía ngoài này, rất có khả năng không phải thật sự đánh với kẻ địch bên ngoài, mà là phát huy tác dụng hòa hoãn với kiềm chế, để trong trường hợp quân địch đánh quá nhanh, tạo thành công kích quá lớn đối với Tường Chiến Thần, dù sao thì một khi Tường Chiến Thần sụp đổ, đoán chừng không có ai có thể tu sửa được nó, đây là thứ được ca ngợi là kiệt tác của Thần, có lẽ chỉ có “Thần” mới tu sửa được.
Vì thế Đế quốc không cho phép Tường Chiến Thần sụp đổ hay bị hủy hoại!
Đứng ở trên pháo đài, cờ chiến bay phần phật, Đỗ Địch An nhìn về phía trước, trông thấy một mảnh đất bùn lớn ở đằng xa, vô số dấu móng vuốt giống như những lưỡi dao sắc, tạo thành sự phá hoại kinh khủng trên mặt đất, vào lúc này pháo dài dưới chân hơi hơi rung chuyển, ở vùng phía trước là một màn sương trắng mờ mịt, bây giờ không phải sáng sớm, mà là giữa trưa, nhưng sương mù trên mặt đất lại cực kì dày đặc, khiến cho tầm nhìn mọi người bị che khuất rất nhiều.
Ở trong đám sương trắng này, dường như dần dần lộ ra vẻ âm u.
Mà âm thanh rung chuyển trên mặt đất càng ngày càng mãnh liệt.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi hết, có người đã tiến vào trạng thái Ma Thân, căng thẳng nhìn về trong sâu màn sương trắng.
Sau đó, vô số bóng đen đột nhiên bắn ra từ trong sâu màn sương trắng, như ánh sáng màu đen đâm xuyên đồng tử.
Trong nháy mắt như có hàng vạn mũi tên cùng bắn ra, vù vù xông ra từ trong màn sương trắng.
Vù vù vù!
Bóng dáng đen nhánh sắc bén trải khắp trời ập đến, Đỗ Địch An nheo mắt, nhìn ra đó là nhiều cây gai nhọn ba thước, toàn thân đen kịt, phía đầu còn có móc ngược, bị đâm trúng có khi còn kéo theo một mảnh huyết nhục.
“Đến rồi!” Có người hét lớn một tiếng.
Từng luồng hơi thở mạnh mẽ trào ra, ngay lập tức đã có không ít người tiến vào trạng thái ma thân, trong nhất thời giống như quần ma loạn vũ.
Đỗ Địch An nhìn qua thấy hai vị Vực Sâu và mấy vị Chúa Tể đều không kích phát ma thân, rõ ràng là khi chưa đến bước đường cùng sẽ không để cho những người khác biết được năng lực của mình. Ngoài ra còn có ba người Thác Hoang cũng chưa kích phát ma thân, chỉ là đề phòng hết sức chuyên chú.
Lúc hắn liếc mắt đánh giá trong phút chốc, gai sắc đen đã phóng tới, bốp bốp bốp, như mưa rơi phủ trên cứ điểm, mạnh mẽ va chạm lên tảng đá lớn dưới cứ điểm, nhiều gai sắc đen khác thì lại bay về phía đám người Đỗ Địch An. Đỗ Địch An giơ tay lên vung máy Săn Ma lên, leng keng mấy tiếng, chặn lại gai sắc đen đang đâm tới, lực đạo lúc va chạm làm cho tay hắn hơi chùng xuống, trong lòng cả kinh, lực lượng của gai sắc này tương đương với một kích toàn lực của người Thác Hoang!
Mặc dù đối với hắn lực lượng như vậy không tính là gì, nhưng hắn không quên là dù có cách bao xa thì lực đạo của nó vẫn có thể duy trì như vậy, bản thể của nó tuyệt không thể khinh thường!
Gai sắc đen từ trong màn sương trắng bắn ra liên tục, lực đạo dần dần tăng lên. Trong lúc chống đỡ, Đỗ Địch An cũng nhìn về phía trong màn sương trắng, lập tức nhìn thấy được màu sắc của bóng mờ phía bên trong càng ngày đậm, thậm chí có thể mơ hồ thấy được hình dáng to lớn. Thông qua phản ứng nguồn nhiệt, có thể thấy được một loạt lớn bóng dáng mang nguồn nhiệt bên trong mạnh mẽ, giống như một loạt xe tăng chiến tranh khổng lồ chậm rãi tiến về phía trước.