← Quay lại trang sách

Chương 1115 Liên minh đào binh

“A!”

Bên cạnh truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Đỗ Địch An liếc qua một mắt, là một người Thác Hoang, ma thân như quái nhân bò sát cả người phủ đầy chất sừng đã ngã xuống, tuy không bị đâm trúng tim chết ngay tại chỗ nhưng cũng đã mất đi sức chiến đấu.

Hắn chặn lại gai sắc đen đồng thời nhìn qua những người khác, phát hiện những người Thác Hoang không kích phát ma thân đã chết đi từ lâu, thi thể ngã trên mặt đất nhưng thỉnh thoảng lại có gai sắc đen đâm tới, đâm thi thể thành một con nhím.

Bọn họ muốn che giấu ma thân nhưng lại coi thường lực đạo của gai sắc đen, vào đợt đỡ đầu tiên đã bị thương không nhẹ. Vào thời điểm lại muốn kích phát ma thân, gai sắc đen lại liên tục không để cho bọn họ tìm được khoảng trống, làm cho họ cuối cùng còn chưa dùng được ma thân đã bị đâm chết.

Trừ người trong lều của bọn họ ra, ở trong các lều khác xung quanh cũng đã bị thương không ít, phần lớn người đều đã kích phát ra ma thân khiến cho cứ điểm như đang đứng đầy quái vật, giống như đã bị đánh hạ.

Phụt! Phụt!

Cùng với sự phát ra liên tục của gai sắc đen, càng ngày càng có nhiều người không kịp chống đỡ, có người bị thương, có người trực tiếp bị đâm nát đầu.

“Cứu ta!”

“Giúp ta đi, ta cho ngươi chiến tích!”

Ở bên cạnh Đỗ Địch An có những người bị thương và cả không bị thương, họ dần cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, trong bất giác đã dựa sát vào bên cạnh Đỗ Địch An, những người khác ở xa một chút thì lại dựa vào Chúa Tể ở gần với mình.

Lúc những người này tụ tập lại đây, Đỗ Địch An đã rõ ràng cảm thấy vướng víu tay chân. Thu nhỏ phạm vi hoạt động của mình, hắn khẽ nhíu mày, lúc đang cảm thấy không quá thoải mái liền nghe thấy tiếng một Chúa Tể khác gầm lên, ngẩng đầu nhìn lên, lúc này có một Chúa Tể đang chặn lại khe hở của gai sắc đen, đá người Thác Hoang ở bên cạnh mình đi ra ngoài, hơn nữa còn chửi ầm lên, rõ ràng là lo bọn họ sẽ gây trở lại đến chính mình, cho dù tăng 10% nguy hiểm cho chính mình cũng vô pháp chịu đựng!

Có vị Chúa Tể này đi đầu, những vị Chúa Tể và Vực Sâu khác quát mắng những người Thác Hoang dựa sát mình, thậm chí có vị Chúa Tể kích phát ra ma thân tại chỗ, nhiều người khác cũng chuẩn bị tư thế sẽ phát động công kích nếu có người tiến lại gần thêm.

Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, người Thác Hoang ở bên cạnh hắn tìm kiếm sự bảo hộ cũng chú ý đến điểm ấy, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Đỗ Địch An, cả đám người đều kinh hồn bạt vía, lộ ra vẻ cầu khẩn, trong lòng bỗng nhiên hối hận, vì cái gì lúc trước ở trong lều trại không trước tiên tạo lập mối quan hệ tốt với Đỗ Địch An, nếu không ở trên chiến trường có được sự che chở của một vì Vực Sâu là chuyện quý giá biết bao!

Chỉ là đến giờ phút này bọn họ mới ý thức được chính mình đã quên một chuyện, có khi đối với họ là nguy hiểm trí mạng, nhưng đối với Vực Sâu thì lại là việc nhỏ chỉ cần tuỳ tiện nhấc tay. Nếu như quan hệ thân thiết, Vực Sâu sẽ không từ chối ra thêm chút sức vì họ, mà chút sức ấy cũng đủ để cứu họ một mạng!

Chuyện đến nước này mà còn muốn lấy lòng hiển nhiên là đã muộn, không ít người chỉ có thể khẩn cầu nhìn về Đỗ Địch An, thậm chí còn muốn quỳ xuống trước hắn.

Đỗ Địch An sau khi thu về ánh mắt cũng không có đi xem những người tị nạn xung quanh, tiếp tục vung lên chiến đao Cát Liệt đón đỡ những gai sắc đen đến trước mặt mình. Hắn vẫn bảo trì tư thế ban đầu của chính mình, ngăn lại những gai sắc đen bắn về phía mình, còn bắn về phía những người khác thì hắn trực tiếp làm lơ.

Mặc dù như thế, nhưng thấy Đỗ Địch An không xua đuổi bọn họ, những người này cũng đã cực kỳ ngạc nhiên và mừng rỡ. Tuy Đỗ Địch An không giúp họ ngăn trở gai sắc đen, nhưng khi bọn họ ngăn trở không nổi nữa thì có thể đứng trốn phía sau Đỗ Địch An, nơi đó là khu vực an toàn, chỉ cần đề phòng gai đen nhọn lướt trên đầu Đỗ Địch An là được.

Gai sắc như mưa tên kéo dài khoảng hai, ba phút thì từ từ dừng lại. Hành lang bên trong cứ điểm rộng lớn đã máu chảy thành sông, hàng loạt thi thể ngã xuống, hơn nữa phần lớn thi thể đều bị đâm thành con nhím, đầu, hốc mắt, cổ họng, cánh tay… Tất cả các nơi đều là gai sắc. Đỗ Địch An nhìn lướt qua, thấy được chỉ riêng trong lều trại của bọn họ đã có khoảng mười người ngã xuống rồi.

Lúc này, Đỗ Địch An nhìn thấy từ chỗ sâu tối bên trong sương mù có bóng dáng dần dần bước ra, rõ ràng là một loại ma vật thân cao gần sáu mét, hình thể khổng lồ, giống như con nhím, nhưng ngoài miệng lại mọc một đôi ngà cong màu trắng như tuyết, hơn nữa, không phải chỉ có một hai cái mà là tận bảy tám cái, miệng đầy răng dữ, cực kỳ hung tàn, bộ lông màu tối đen trên người như được bôi lên một lớp dầu, hơi hơi toả sáng.

Mà gai sắc đen đã bắn tới lúc trước rõ ràng chính là từ bộ lông trên người những con quái vật này!

Ở phía sau đám ma vật nhím khổng lồ này là một loạt ma vật có hình thể lớn hơn, cao tầm mười mét, hình thể cường tráng, giống như voi khổng lồ nhưng lại không có vòi, ngoài miệng lồi ra răng dữ thẳng tắp như hai cây giáo trắng, trên đầu mọc sừng thẳng, trên người không có lông, trông có vẻ da dày thịt béo.