← Quay lại trang sách

Chương 1117 Liên minh đào binh (3)

Có mấy người Thác Hoang dựa vào chính mình chống đỡ gai sắc đen lúc trước lập tức bị gai sắc đen bản tăng mạnh đánh xuyên, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Những người khác kinh hãi đến biến sắc, lập tức rút về bên cạnh Đỗ Địch An, có người khác kề sát tường bảo hộ trên cứ điểm.

“Bắn ra!” Lúc này Đỗ Địch An nghe được một tiếng gầm lên, sau đó lại đột nhiên cảm giác được sự lạnh lẽo nhè nhẹ, vô số mưa tên vụt qua đỉnh đầu, hầu như che lấp cả bầu trời, rơi vào trong đàn cự thú.

Vèo!

Vèo!

Vạn tên cùng bắn, liên tục hai đợt tựa như pháo hoa.

Trong đàn cự thú phát ra tiếng gào thét vì bị đau, tuy rằng đám thú này da dày thịt béo nhưng trên cơ thể cũng có nơi yếu ớt, các bộ phận như mũi, mắt… bị tên nhọn đâm trúng cũng sẽ bị chọc thủng!

Sau hai đợt vạn tên cùng bắn, bỗng nhiên từ phía sau lưng Đỗ Địch An truyền đến một luồng khô nóng, nhiệt độ xung quanh tựa như đột ngột tăng lên, sau đó bỗng thấy một mảnh lửa đỏ trên không trung, không ngờ lại là một lần vạn tên cùng bắn, chẳng qua lần này đầu mũi tên đốt thêm lửa, trông có vẻ càng thêm đồ sộ.

Mũi tên lửa phá vỡ màn sương trắng bay vào làm sương mù tan đi không ít, rơi vào trong đàn cự thú, lập tức phát lên một hồi ánh lửa.

Cự ly năm trăm mét cũng không tính là quá dài, tuy rằng cự thú hành động chậm chạp nhưng khoảng cách này cũng đủ để chúng nó phát động công kích vào cứ điểm. m thanh rung động từ mặt đất bỗng trở nên kịch liệt, khắp nơi quay cuồng, thứ chấn động này truyền đến dưới chân của mọi người, lại tiếp tục từ chân truyền lên trên người họ, thậm chí còn vào trong tim và não, làm cho người ta cảm thấy chấn động cùng rùng mình.

Đỗ Địch An nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy ma vật nhím khổng lồ ở hàng đầu đã dừng bắn lông, xông đến phía trước hơn trăm mét, chiến đấu chân chính cũng sắp bắt đầu rồi.

Đúng lúc này, Đỗ Địch An bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình.

Quay đầu nhìn lại, là người đã từng nói chuyện với Đỗ Địch An, Zachit.

“Đỗ Địch, sắp đánh tới rồi, chúng ta chuẩn bị thoát thân thôi!” Zachit lại gần, nhanh chóng nói nhỏ phương pháp cho Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An hơi run run: “Thoát thân?”

Đi theo xung quanh Zachit là mấy vị Chúa Tể và một vài vị cao thủ cấp Nội Hoang và Thác Hoang trông có vẻ tháo vát, tất cả đều nhìn Đỗ Địch An, trong mắt mang theo vài phần mong đợi.

“Ở đây chỉ có thể làm vật hy sinh, chờ một lát nữa những quái vật này xông tới thì chúng ta sẽ là người chết trước, chúng ta chết, những quân chính quy ở đằng sau kia mới có thể ra tay, đến lượt bọn họ lên sân khấu. Thay vì ở lai đây chờ chết, không bằng chúng ta chạy trốn đi!” Zachit vội vã nói.

Đỗ Địch An quay đầu nhìn lại phía sau, mấy quân chính quy trong phương trận lớn như mấy khối bóng đen nằm trên mặt đất, hắn cau mày nói: “Trốn đi đâu? Trốn đi về cũng chết!”

“Không trở về!” Zachit đặc biệt quả quyết nói: “Trở về cũng chết, ở đây cũng chết, ta nghĩ kỹ rồi, bỏ chạy đến nơi khác cách Tường Chiến Thần càng xa càng tốt. Lỡ đâu ngoài đất hoang ngoại cảnh cũng còn người cư trú thì sao? Cho dù không có ai cư trú, chúng ta ăn cỏ cũng có thể sống sót được. Ta vẫn không tin, ma vật ở nơi này đều mạnh như vậy. Đám ma vật tới tấn công này rõ ràng đã từng được thứ gì đó huấn luyện, chỉ cần chúng ta tìm được khu có ma vật yếu hơn là có thể sống sót được!”

Hắn nói với ánh mắt kiên nghị, tựa hồ đã hạ quyết tâm, trên mặt không có lấy nửa phần cảm giác ôn nhuận như ngọc, văn nhã dễ nói chuyện như trước.

Ánh mắt Đỗ Địch An chớp chớp, trong lòng hơi rung động.

Tận đáy lòng hắn vẫn luôn cho rằng, khả năng có người sống sót bên ngoài Tường Chiến Thần vô cùng lớn. Dựa vào suy đoán lúc trước của hắn, vị trí của Thần quốc hẳn là nước Nga ở thời đại cũ, theo suy tính như vậy thì tại Châu Á đại lục còn có vùng đất màu mỡ nhất là Hoa Hạ, mà ở nơi cách đây vạn dặm trùng dương, còn có Châu Mỹ đại lục, Châu u đại lục, hắn cảm thấy một trăm phần trăm còn người sống sót ở nơi đó.

Dù sao người sống sót ở nơi đây cũng đã phát triển nên Thần quốc, như vậy những khu vực chưa chắc sẽ diệt vong hoàn toàn, từ trước đến nay tốc độ nhân loại sinh sản rất nhanh, năng lực sinh tồn cũng rất mạnh, chỉ cần có một chút mồi lửa, thì sớm hay muộn lửa sẽ cháy lan ra đồng cỏ vạn dặm.

Chỉ là đất hoang ngoại cảnh này đối với hắn hoàn toàn là một mảnh đất xa lạ, nếu như ra khỏi Tường Chiến Thần thì thật sự có hơi mạo hiểm.

Hơn nữa, một khi đã đào ngũ thì khó có thể lẻn trở về từ biên phòng, không thể đi đến Thần quốc, tìm kiếm bí mật hồi sinh Thi Vương.

“Đừng do dự, chúng nó sắp tới rồi!” Zachit thấy Đỗ Địch An hơi động lòng, hơi nôn nóng mở miệng thúc giục.

Đỗ Địch An thu lại tâm tư, nhìn thoáng qua một vị Vực Sâu khác cách đó không xa, ngoại trừ Zachit, đây là vị Vực Sâu thứ hai cùng lều trại với hắn, tên là Jason.

“Hắn không tham gia sao?” Đỗ Địch An hỏi.

Zachit lắc đầu: “Hắn muốn ở lại, ta đã khuyên rồi, ha ha, hắn còn cho rằng bản thân là Vực Sâu thì có thể sống sót trong cuộc chiến tranh này, buồn cười!”