← Quay lại trang sách

Chương 1118 Phá tường

Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói: “Xin lỗi, ta cũng muốn ở lại, người thân của ta còn ở trong Tường, ta không thể đi!”

“Người thân?” Zachit nhìn hắn một cái, thấy ánh mắt Đỗ Địch An kiên định, không khỏi thở dài một cái, hắn biết Đỗ Địch An là người có tâm tính kiên nghị, không phải hai ba câu là có thể khuyên bảo được, hơn nữa người thân… Hắn nghĩ tới vợ của mình, đứa con đáng yêu vừa mới bi bô tập nói, khi hắn bị bắt sung quân ở đây, cuộc sống thật sự vô cùng hạnh phúc, đáng tiếc tất cả đều thay đổi rồi.

Nhưng hắn muốn sống tiếp, cho nên hắn không thể không lựa chọn bỏ đi.

“Ta đã biết.” Hắn im lặng một chút, giơ tay vỗ bả vai Đỗ Địch An: “Có lẽ sự lựa chọn của ngươi là đúng, ít nhất ngươi cũng sẽ không hối hận!” Nói xong, hắn lập tức xoay người nói với đám người bên kia: “Đợi chút nữa nhân lúc cự thú tấn công vào thành, bọn ta sẽ rút đi từ bên hông, mọi người vứt hệ thống đơn binh phụ trợ trên tay đi, thứ này có thể định vị chúng ta.”

Những người khác thấy Đỗ Địch An không muốn tham dự, lập tức cảm thấy thất vọng, đối bọn họ, nếu có thêm một Vực Sâu nhập bọn, ngày tháng sau khi đào ngũ của bọn họ sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Oành!

Pháo đài đột nhiên rung mạnh.

Thân thể đám người Đỗ Địch An đong đưa, cúi đầu nhìn xuống thì thấy ma vật nhím to lớn ở phía trước đánh vào pháo đài giống như sóng thần, sắp sửa đâm nứt những tảng đá ở dưới chót phá đài, hòn đá vỡ vụn rơi từ trên xuống dưới.

Vèo! Vèo! Vèo!

Từng khối đá bay ra từ trong sương mù trắng, đánh vào pháo đài, sắp sửa tạo thành lỗ thủng lớn trên tường chắn được xây dựng phía trên, binh lính bị đập trúng, biến thành bãi thịt nát ngay tại chỗ!

“Đi!” Zachit thấp giọng quát.

Hắn dẫn đầu mang theo mười mấy người dọc theo bên hông pháo đài trốn đi.

Trên pháo đài to lớn, hành động của bọn họ không hề thu hút sự chú ý, giờ phút này những nơi khác của pháo đài đã hoàn toàn hỗn loạn, phía sau pháo đài không ngừng có chiến sĩ xung phong lại đây, bổ sung vị trí cho những binh lính đã hy sinh.

Đỗ Địch An nhìn Zachit dẫn dắt mười mấy người di chuyển từ thang lầu xuống pháo đài, dọc theo bên hông chạy đi, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn chưa nói gì, hắn tiến lên phía trước một bước, che ở trước mặt Helisha, sau đó đột nhiên nâng tay lên, dùng sức lực nhẹ nhàng đẩy tảng đá bay xéo lại đây ra ngoài.

Trong nháy mắt, vô vàn tảng đá rơi ra giống như bị Đỗ Địch An dẫn dắt, quăng xuống phía dưới pháo đài, chiêu thức lấy nhu thắng cương tuy rằng thường thấy, nhưng có thể vận dụng triệt để như thế, lại rất hiếm thấy.

Đúng lúc này, Đỗ Địch An bỗng nhiên thấy sâu trong sương trắng xuất hiện rậm rạp điểm đỏ, số lượng rất nhiều, ngay sau đó, âm thanh gào rống phát ra, một ít ma vật dáng người thấp bé, ước chừng hai mét nhảy ra ngoài từ chính giữa hoặc dưới chân ma vật nhím to lớn, giống như từng con gà trụi lông, toàn thân là làn da thô ráp màu xanh đen, trên đỉnh đầu có sừng nhọn, răng nhọn đầy miệng, có bốn con mắt, khiến người ta sợ hãi vô cùng.

Thân thể của những ma vật đó rất linh hoạt, sức bật kinh người, trực tiếp nhảy lên tấm gỗ xây có gai nhọn thật lớn đang hướng ra ngoài trên pháo đài, sau đó xem tấm gỗ xây như bước đệm nhảy lên trên pháo đài.

“Công kích!!” Từ phía xa có quan quân gào thét.

Đỗ Địch An bỗng nhiên ra tay, nắm cổ một ma vật bốn mắt ở trước mặt của mình, ném vào đàn thú phía sau.

Nhưng mới vừa đánh lùi một con, một con nữa lập tức xông lên.

Đỗ Địch An sử dụng hai tay, một quyền đánh bay.

Lúc này, từ bên hông pháo đài bò lên hai ba con, rít gào vọt tới chỗ Đỗ Địch An.

Trong lòng Đỗ Địch An thầm than, lúc trước Zachit mang mười mấy người rời đi, dẫn tới hai bên đường xung quanh hắn trở thành cửa sổ trống trải, không ai phòng thủ, trong nháy mắt đã bị phá tan bao vây hắn.

Hắn trở tay cầm chiến đao Cát Liệt, dùng tư thế quái dị nhanh chóng múa chiêu, ba ma vật bốn mắt nhảy lên lập tức bị chém đầu, máu tươi màu xanh lục phun ra, bắn tung tóe trên lối đi nhỏ của pháo đài.

Lúc này, càng ngày càng nhiều má vật bốn mắt bò lên trên pháo đài, còn ma vật nhím to lớn ở dưới pháo đài đã lùi về tuyến thứ hai, đứng phía sau tường cứng lao tới trong cự ly ngắn, phát lực đánh vào trên pháo đài, toàn bộ pháo đài hơi hơi lay động, giống như sắp sập. Tấm gỗ xây thật lớn phía sau pháo đài dùng để chống đỡ pháp đài cũng rung động cạch cạch, một số chân đế tấm ván gỗ kêu lên kèn kẹt, vỏ cây bên ngoài nổ tung.

Đỗ Địch An duỗi đầu nhìn thoáng qua bên dưới pháo đài, tức khắc sắc mặt khẽ biến, chỉ thấy càng ngày càng nhiều ma vật bốn mắt từ bên trong lao ra, mượn dùng phía sau con ma vật nhím to lớn và thân thể ma vật khổng lồ phía trước làm bàn đạp, nhảy lên trên pháo đài chiến đấu, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhiều đến nỗi đếm không xuể.

“Mẹ nó!” Đỗ Địch An mắng một tiếng, mang theo Halisa xoay người lùi lại, lúc gần đi lại nhìn thấy những người cùng lều trại với mình không tham gia đào ngũ, đại đa số đã ngã xuống dưới móng vuốt của ma vật bốn mắt, số lượng của những ma vật bốn mắt này quá nhiều, hầu như đều là cấp Thác Hoang, công kích hung tàn, phát ra âm thanh bén nhọn lệnh người khác sợ sệt nhút nhát, có không ít người chưa kịp phát ra thực lực chân chính đã bị cắn đứt đầu.