Chương 1120 Dẫn dụ
Khu vực bọn họ canh giữ trên pháo đài đã hoàn toàn bị ma vật bốn mắt xâm lược, phía trên chỉ còn lại thi thể tàn khuyết thê thảm, mấy người cùng lều trại lúc trước, ngoài đám người chạy trốn theo Zachit ra thì chỉ còn Đỗ Địch An và Jason sống sót.
Khi Đỗ Địch An bò lên trên pháo đài thì thấy hai con ma vật bốn mắt đang cúi đầu gặm ăn một thi thể chảy máu đầm đìa trên mặt đất, người nọ Đỗ Địch An từng gặp qua, có gặp mặt một lần, cũng từng chào hỏi hắn, ngủ chung giường với nhau, nhưng giờ phút này đã tắt thở rồi, thi thể tàn khuyết.
Thấy Đỗ Địch An và Jason vượt lên, mấy ma vật bốn mắt tức khắc ngẩng đầu, khuôn miệng máu chảy đầm đìa hơi mở ra, phát ra một tiếng thét chói tai, lao về phía hai người.
Jason nhanh chóng ra tay, đánh gục mấy con ma vật bốn mắt xông tới đây, lúc này, Đỗ Địch An tận dụng khe hở trên mặt đất vớt lên bốn hệ thống đơn binh đám người Zachit bỏ lại, sau đó nói với Jason một tiếng, mang theo Helisha đi xuống pháo đài, lui về bên cạnh pháo đài.
Jason theo sát phía sau, hai người trốn trong một góc âm u trên cầu thang. Đỗ Địch An gỡ hệ thống tác chiến trên tay xuống, tắt máy!
Jason thấy thao tác của Đỗ Địch An, mặt đầy kinh ngạc và thán phục, lại lần nữa giơ ngón tay cái với Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An cũng tắt luôn hệ thống chiến đấu hắn đưa qua, phương pháp tắt máy rất đơn giản, cạy mở lớp vỏ phía sau rồi lấy thiết bị điện tử bên trong ra.
Người khác không biết thứ này dựa vào cái gì để hoạt động, nhưng Đỗ Địch An lại rất rõ ràng, nếu không có điện thì làm sao giám sát được bọn họ?
Dùng loại biện pháp cưỡng chế tắt máy này, vừa tránh khỏi giám sát, lại không cần vứt bỏ hệ thống tác chiến, khi trở về lại mở lên cũng có cái để nói.
Sau khi tắt máy hệ thống tác chiến của hai người, Đỗ Địch An và Jason mỗi người cầm hai hệ thống tác chiến vừa nhặt được, tiếp tục cạy vỏ sau tắt đi.
“Thủ vững cương vị, không được lùi lại, nếu mấy người các ngươi dám lui lại một bước, sẽ xử trí theo quân pháp!” Trong đồng hồ truyền ra âm thanh huấn luyện viên tức giận rống lên.
Jason nghe xong vô cùng xem thường, đè nặng giọng biến âm nói ra: “Tự mình không đi, còn để chúng ta chịu chết, thật sự quá đê tiện, nếu không có ai ở bên trong Tường, ta sẽ giết chết hắn!”
“Yên tâm, hắn không biết chúng ta đang lùi lại.” Đỗ Địch An thấp giọng nói.
Jason gật đầu, hai người đi thẳng qua chiến trường, đã có không ít ma vật bốn mắt vọt vào trong pháo đài, hỗn chiến với quân chính quy.
Ầm!
Đột nhiên một trận tiếng đánh vang lên, trong lòng Đỗ Địch An cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn lại, tức khắc thấy pháo đài bị đâm một lỗ thủng thật lớn, hòn đá văng ra, mấy cự thú vọt vào thông qua lỗ thủng!
Một đội quân chính quy hàng trăm người gầm lên: “Lấp kín lỗ thủng, giết!!”
“Giết!!”
Mấy trăm tiếng rống giận nâng cao sĩ khí dũng mãnh vang lên, quân chính quy nhanh như kiến tụ lại bên này, trong lúc sắp hình thành quân trận, giống như một chiếc đao nhọn đang lao tới, nhưng mũi đao đao nhọn mới vừa vọt tới trước mặt mấy cự thú thì đã bị dẫm nát, trận hình rối loạn trong nháy mắt.
Grao!
Đám cự thú phát ra tiếng gầm thét giận dữ, điên cuồng lao giữa đội quân chính quy. Không ít chiến sĩ bị giẫm đạp mà chết, còn có người bị vuốt cự thú đá trúng, hất bay ra ngoài. Cả trận địa tan tác, nhưng đám binh sĩ riêng lẻ lại không hỗn loạn như quân lâm thời, mà vẫn vây chặt quanh cự thú, phối hợp theo phương thức tiểu đội mà nhanh chóng leo lên lưng nó.
Sau đó từ trên lưng chạy đến đỉnh đầu của đám cự thú, có người tấn công con mắt của cự thú, có người trượt vào lỗ tai của cự thú. Rất nhanh sau đó, có cự thú phát ra tiếng kêu thảm thiết, móng vuốt đang lao về phía trước mất đà, ngã lăn ngay tại chỗ.
Chiến sĩ xung quanh lập tức nhất loạt xông lên như kiến, bao trùm lấy cự thú. Rất nhanh sau đó, tiếng kêu thảm thiết cũng ngừng lại.
Thế nhưng vào lúc này, từ lỗ thủng phía sau, càng lúc càng nhiều ma vật chui ra, bao gồm cả ma vật trông như con nhím khổng lồ mà lúc trước đã lui về tuyến hai. Vừa mới chui ra khỏi lỗ thủng, nó đã rú lên mà xông về phía trước, đồng thời dựng hết lông trên lưng, phóng ra vô số gai sắc màu đen, càn quét quân chính quy đang xông lên chi viện tuyến đầu.
Không chỉ vậy, hàng loạt ma vật bốn mắt chui ra từ lỗ thủng. Ở bên cạnh lỗ thủng còn có cự thú dùng sừng trên đỉnh đầu đâm vào vết nứt, khiến cho lỗ thủng càng lúc càng lớn.
“Con mẹ nó!” Jason nhìn thấy trận địa này, vừa kinh vừa sợ. Mặc dù hắn không có thiện cảm đối với quân chính quy, nhưng nhìn thấy sự tấn công ồ ạt, tàn bạo đến vậy của ma vật, cũng cảm thấy một phen hoảng sợ, nhất là khi thấy lượng lớn quân chính quy bị tàn sát, liền có cảm giác bi ai bởi nỗi đồng bệnh tương liên. Có lẽ mình cũng sẽ cứ như vậy mà chết, hóa thành bùn lầy dưới vuốt cự thú, vĩnh viễn làm bạn cùng với bùn đất ngoài vách tường này.
“Đi!” Đỗ Địch An nhắm chuẩn tuyến đường, khẽ quát một tiếng, sau đó đưa Helisha xông về hướng đám người Zachit chạy trốn lúc trước. Mặc dù hắn không có ý định chạy thoát thân, nhưng có thể tạm lánh đợt này, đợi sau khi trận chiến kết thúc sẽ quay về. Dù sao hệ thống tác chiến của hắn cũng đã tắt, có thể nói thành bị tổn hại lúc chiến đấu, đến lúc đó có thể giả thành kẻ may mắn trên chiến trường, chứ không phải đào ngũ.