Chương 1121 Dẫn dụ (2)
Jason theo sát phía sau, trông thấy từ bên vọt tới hai con ma vật bốn mắt liền lập tức xông người lên trước. Trong lúc hắn chém chết một con, Đỗ Địch An cũng một đao hạ gục con còn lại, động tác lưu loát gọn gàng.
Ánh mắt Jason chăm chú, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường. Chiến sĩ của đội xung phong đều sở trường về tấn công ma ngấn, mà hắn và Đỗ Địch An lại là cấp Vực Sâu, giết chết ma vật bốn mắt chỉ như chém dưa thái rau, chỉ là lối tấn công của hắn lấy lực làm chủ, dựa vào sức lực mà chấn giết, Đỗ Địch An lại là dựa vào lối tấn công sắc bén đến cực điểm mà trực tiếp ra tay.
“Chúng ta đây là đi rồi?” Jason nhìn thấy tuyến đường chạy trốn của Đỗ Địch An, lập tức khẽ nhíu mày.
Đỗ Địch An thấp giọng nói: “Tránh khỏi công kích chính diện của những ma vật này, tới phía bên chiến trường lánh nạn trước. Cho dù gặp phải bọn họ cũng không sao, đừng quên hệ thống tác chiến của chúng ta đã tắt, sẽ không bị coi là đào binh đâu.”
Jason hiểu ra, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến một vấn đề, lập tức cả kinh nói: “Nhưng nếu như vậy, hệ thống tác chiến chúng ta mang trên người chẳng phải sẽ làm bại lộ tuyến đường của chúng ta, đến lúc đó cũng sẽ làm bại lộ bọn họ hay sao!”
Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên, thấp giọng nói: “Không còn cách nào khác, nếu như không có hệ thống tác chiến này, chúng ta cứ như vậy rút lui thì sẽ không nhìn rõ thế cục trên chiến trường, rất dễ rơi vào vòng vây của ma thú.”
Jason nghe vậy không khỏi nhìn hắn một cái. Quả thực như vậy, bộ phận nhận biết trên hệ thống tác chiến có thể giúp họ thấy rõ thế cục trên chiến trường, bao gồm phân bố và số lượng của quân mình, cùng với số lượng và phân bố của ma vật, có lợi cho việc họ lẩn tránh hiểm nguy, đồng thời lựa chọn đường lui tốt nhất, nhưng nếu như vậy, một khi hệ thống tác chiến thật sự có người giám sát thì chẳng khác nào bán đứng đám người Zachit chạy trốn lúc trước.
Hắn nhớ đến Zachit từng tìm Đỗ Địch An nói chuyện mấy lần, hai người hình như nói chuyện cùng cũng không tệ lắm, không ngờ trong nháy mắt Đỗ Địch An lại bán đứng hắn không chút do dự. Nếu như để Zachit biết chuyện này, đoán chừng sẽ liều mạng với Đỗ Địch An!
Trong lòng hắn nổi lên mấy phần kiêng kỵ và đề phòng đối với Đỗ Địch An. Mặc dù nếu đổi lại là hắn cũng sẽ làm như vậy, nhưng Đỗ Địch An đã chủ động làm rồi, vẫn là khiến hắn không thể không lưu tâm, ai biết Đỗ Địch An liệu có cũng lừa hắn một vố hay không?
Hí!
Hí!
Đỗ Địch An và Jason men theo lối pháo đài chạy trốn trước. Khu vực bị tấn công trên pháo đài càng lúc càng nhiều, từ trên đỉnh đầu hai người thỉnh thoảng có ma vật bốn mắt nhảy xuống, xông về phía quân chính quy đang chạy đến từ phía sau, cũng có con phát hiện thấy Đỗ Địch An và Jason đang trốn đông trốn tây, bổ nhào về phía họ, nhưng bị hai người nhanh chóng giết chết, chưa từng dừng lại lâu.
Bụp!
Một con ma vật bốn mắt bị chặt đứt đầu, rơi xuống từ trên pháo đài, suýt nữa đập trúng Jason.
Jason không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, thấy pháo đài đã hoàn toàn thất thủ, trong lòng càng thêm nôn nóng. Lúc này, đồng hồ trong tay hai người phát ra tiếng rống inh tai: “Bốn tên khốn kiếp các ngươi, ai cho các ngươi đến đó, còn tiến thêm một bước sẽ xử trí vì tội phản bội!”
Sắc mặt Jason khẽ biến đổi, liếc nhìn Đỗ Địch An một cái.
Đỗ Địch An lại không để ý tới, tiếp tục tiến lên trước như không có chuyện gì xảy ra. Lúc trước hắn lấy bốn hệ thống tác chiến, thế nên bị giáo quan kia nhìn thành bốn người.
“Khốn kiếp! Bốn người các ngươi có phải tưởng rằng ta không biết tên của các ngươi? Trên hệ thống tác chiến của các ngươi đều có ghi lại, ai còn tiến lên trước một bước sẽ lập tức liệt vào danh sách bỏ trốn. Cho các ngươi một cơ hội nữa, Rella, Niro, ta có gọi sai tên các ngươi hay không?!” Đồng hồ một lần nữa truyền đến tiếng rống phẫn nộ của giáo quan, xen lẫn sát khí bừng bừng.
“Mẹ nó!” Jason nghe thấy vậy, không nhịn được phát cáu, “Lũ khốn này đúng là động tay động chân trên đây thật, con mẹ nó!”
Đỗ Địch An khẽ hí mắt, mở nút truyền tin khẩn cấp trên một cái đồng hồ, đè ép giọng nói, thở ra một chữ, “Cút!”
Jason mặt đầy kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Đỗ Địch An, “Ngươi làm gì thế?”
“Mắng hắn.”
Jason suýt chút nữa hộc máu, “Ta đương nhiên biết ngươi đang mắng hắn, sao ngươi phải mắng hắn? Tên này mặc dù khốn kiếp, nhưng nếu ngươi chọc hắn nổi đóa lên, đuổi tới đây thì sao?”
Đỗ Địch An vẻ mặt sững sờ một chút, “Cái này, không đâu nhỉ?”
Jason lập tức cạn lời, bực dọc nói: “Thôi bỏ đi, mắng cũng mắng rồi, chúng ta chạy nhanh lên một chút đi. Nếu hắn mà đuổi tới, chúng ta cũng có thể nhìn thấy. Nếu hắn dám đuổi theo thật, chúng ta sẽ vứt hoặc là tắt thứ này đi.”
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia không đồng tình, chẳng qua hắn chạy ở phía trước, Jason vốn không hề chú ý tới.
Lúc này, đồng hồ trong tay hai người lại một lần nữa truyền đến giọng nói của giáo quan, chỉ là lần này lại không có sự tức giận như trong tưởng tượng, mà ngược lại cực kì âm trầm, “Tốt lắm, các ngươi tiếp tục đi, ta muốn xem xem các ngươi chạy thoát kiểu gì!”