← Quay lại trang sách

Chương 1122 Dẫn dụ (3)

Jason nhìn chằm chằm đồng hồ, chợt phát hiện trên đồng hồ, điểm vàng có vòng màu xanh lục lúc trước chỉ vị trí của giáo quan đang di chuyển về hướng bọn họ, bèn bất lực nói: “Bụng dạ tên khốn này hẹp hòi thật, đúng là đuổi theo rồi!”

Hắn ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An đang chạy băng băng phía trước, trong lòng có mấy phần oán trách, nói: “Ngươi so đo với tên chó điên này làm gì, hắn thích mắng chửi thì để cho hắn mắng thôi, bây giờ thì hay rồi, chọc cho hắn đuổi theo đến đây rồi...” Nói tới đây, còn muốn nói thêm mấy câu nữa, đột nhiên hơi sững sờ.

Hắn thấy Đỗ Địch An không đáp lời, trong mắt lóe qua một tia ngờ vực, thử thăm dò hỏi: “Ngươi cố ý dụ hắn tới?”

Đỗ Địch An quay đầu lại, vẻ mặt sửng sốt, “Cố ý dụ hắn tới? Dụ tới làm gì?”

Jason thấy Đỗ Địch An vẻ mặt vô tội, hình như cũng không phải cố ý, không khỏi nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là mình đa nghi?

Hắn phỏng đoán cũng không phải luôn đúng, chẳng qua là trong lòng âm thầm tính toán, giữ lại cho mình một con đường lui. Hắn đột nhiên cảm thấy theo Đỗ Địch An chạy trốn cũng không phải tuyệt đối an toàn, ai biết Đỗ Địch An tính toán điều gì? Nếu như hắn thật sự cố ý dụ giáo quan tới đây, lẽ nào là muốn mượn tay giáo quan giết chết đám người Zachit? Nhưng làm như vậy đối với hắn có ích lợi gì?

Hắn nghĩ không ra, thế nên trong lòng hắn cũng chỉ là hoài nghi, mà không có cách nào xác thực.

Hai người tiếp tục chạy về phía trước một đoạn đường, phát hiện thấy pháo đài phía trước cũng khoét một lỗ thủng, không ít cự thú và ma vật bốn mắt chạy vào, ngoài ra còn có thằn lằn khổng lồ bò sát trước giờ chưa từng thấy, toàn thân từng cục bướu ngũ sắc sặc sỡ, vừa nhìn là biết là loại kịch độc. Trên chiến trường phụt lên từng vùng khí độc màu xanh lá, không ít thi thể của binh sĩ đã chết nằm trong vùng khói độc, thi thể đã biến dạng, bề ngoài thối rữa, nổi đầy nhọt độc.

Đỗ Địch An cùng Jason trao đổi ánh mắt, hai người xông vào giữa chiến trường, thân mặc khôi giáp khiến cho người ta không phân biệt ra là quân chính quy hay quân lâm thời. Chẳng qua ở trên chiến trường, chỉ cần là con người đều có thể coi là quân bạn, hơn nữa trên người Đỗ Địch An và Jason có hiển thị định vị của hệ thống tác chiến, những người khác cho dù nhìn thấy hai người bọn họ cũng chẳng lưu tâm, ngược lại còn có người áp sát tới chuẩn bị đánh phối hợp với bọn họ.

“Hai người các ngươi giữ chân con Độc Tích ngũ sắc này ở chính diện, ta tấn công từ bên trái!” Một chiến sĩ trẻ tuổi, mặt mày hung hãn nói với Đỗ Địch An và Jason, nói xong không thèm phí lời liền vọt đến một bên vào vị trí, ra dấu tay với hai người.

Đỗ Địch An và Jason liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy cạn lời, nhưng vẫn làm bộ làm tịch mà giơ vũ khí lên, xông về phía Độc Tích ngũ sắc.

Con Độc Tích ngũ sắc này phun ra một mảng khói độc màu xanh lục, thè ra cái lưỡi đỏ phân nhánh cực kỳ dài, lao về phía hai người.

Đỗ Địch An và Jason cùng nhau vọt tới trước mặt Độc Tích màu xanh lục, làm ra vẻ muốn đánh. Độc Tích cũng hướng về phía hai người há mồm cắn tới, mà chiến sĩ nói chuyện lúc trước nhắm ngay cơ hội, từ mặt bên lao đến.

Chính vào lúc này, Đỗ Địch An và Jason lại cực kỳ ăn ý mà cùng lúc lui về sau. Đỗ Địch An mang theo Helisha, cùng với Jason hướng về phía bên kia chiến trường, nhanh chóng thoát thân.

Vào lúc hai người rút lui, con Độc Tích ngũ sắc kia mất đi mục tiêu, lập tức chú ý đến chiến sĩ trẻ tuổi tấn công từ bên cạnh, vung vẩy cái miệng rộng cắn tới, một ngoạm kẹp lấy eo hắn, máu tươi phun trào.

Chiến sĩ trẻ tuổi phát ra kêu thảm thiết, thoắt cái đã trở thành bữa ăn của Độc Tích.

Tiếng kêu la, tiếng thú rống, tiếng chấn động, tiếng gầm thét... Giữa những âm thanh hỗn tạp, Đỗ Địch An và Jason thẳng hướng về phía trước, chạy được bảy tám phút, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước là một cái hồ, mà ở bên hồ không có pháo đài xây cao. Suy cho cùng pháo đài không thể bao một vòng toàn bộ bên ngoài Tường Chiến Thần được, công trình quá lớn, cho dù xây ở độ cao và độ vững chắc thua xa một phần mười của Tường Chiến Thần, cũng không phải là công trình mà trước mắt Thần Quốc có thể hoàn thành được.

Vì vậy, ở vị trí ven bên cạnh pháo đài, thường có các loại núi cao, sông, hồ, hoặc là vài chỗ trũng đầm lầy, cùng với nơi thích hợp để chế tác hố bẫy, cho dù có ma vật chọn lách qua từ chỗ đó cũng sẽ gặp trở ngại.

Kể cả có vượt qua trở ngại đi chăng nữa, ở phía sau còn có lượng lớn quân chính quy sẵn sàng trận địa nghênh đón.

Lúc này, Đỗ Địch An nhìn thấy ở phía trước hồ nước ấy có không ít bóng dáng ma vật, hơn nữa những ma vật này có con là ma vật bay thấp giống như đà điểu khổng lồ, có vài con quái vật toàn thân ướt nhẹp như ếch khổng lồ, thậm chí có cả bò sát cá sấu khổng lồ, nhưng biến dị ở chỗ trên sống lưng nhô lên một mảnh gai nhọn, hai bên đuôi cũng có gai xương lồi ra, sắp xếp giống như xương cá, khi quét sang hai bên có thể tạo thành lực phá hoại cực kỳ đáng sợ.

“Hết đường rồi!” Jason nhìn thấy tình hình hỗn loạn phía trước, sắc mặt biến đổi.

Ánh mắt Đỗ Địch An trầm xuống, thấp giọng hỏi: “Ngươi biết bay không?”

Jason nhìn hắn một cái, lập tức hiểu được ý hắn, cười khổ nói: “Không biết.”

“Ta đưa ngươi theo. “Đỗ Địch An nói.

“Chúng ta thật sự sẽ rời đi từ chỗ này sao? “Jason có chút do dự.