Chương 1123 Hội họp
“Tường Chiến Thần rất lớn, lúc trước ta từng nghe lính biên phòng nói, nơi này là khu thứ Bảy, chỉ có nơi này bị ma vật xâm nhập, những khu vực khác hẳn là rất an toàn, chỉ cần chúng ta vượt qua chỗ này là được.” Đỗ Địch An nói nhanh.
Jason lưỡng lự một chút, rồi gật đầu, “Được, vậy thì liều một phen!”
Lúc này, hắn bỗng nhiên liếc thấy động tĩnh trên đồng hồ, lập tức sửng sốt, “Hắn dừng lại rồi?”
Đỗ Địch An nhìn sang đồng hồ, lại thấy tên giáo quan lúc trước cùng với hai điểm vàng vòng xanh khác đuổi theo tới đây đều đã dừng lại rồi.
“Bỏ cuộc đuổi theo chúng ta rồi à? Vẫn là có việc vướng chân rồi.” Đỗ Địch An cau mày.
Jason nhìn thấy trên mặt hắn dường như có chút không vui, lập tức cảm thấy suy đoán của mình có vẻ là thật, Đỗ Địch An cố ý dụ bọn chúng tới!
“Chúng ta đi thôi, ma vật xông đến càng lúc càng nhiều rồi, pháo đài này chống đỡ không được bao lâu đâu.” Jason nhắc nhở.
Đỗ Địch An gật đầu, không mở lại đồng hồ kích động hắn nữa, làm như vậy quá rõ ràng rồi, chẳng những Jason sẽ nhìn ra được, mà tên giáo quan kia phần nhiều cũng sẽ nhận ra, thành ra lại phản tác dụng.
Máy Săn Ma trong tay hắn tan ra một nửa, bộ phận cơ thể ma hóa, trên sống lưng mọc ra cánh bén nhọn như đao, tay phải hắn ôm Helisha, tay trái nắm lấy bả vai của Jason, bay lên không trung.
Trên chiến trường phía trước không thiếu một vài chiến sĩ có thể bay được, bay giữa không trung, dùng cung tên và cường nỏ các loại xạ kích. Ở vị trí ném còn có bọc vũ khí đặc biệt như lựu đạn tay binh khí lạnh, ném mạnh là sẽ nổ tung, bắn ra vô số mảnh gai nhọn, dễ ngộ thương quân mình, nên chỉ có thể thả xuống sâu giữa bầy ma vật, nhưng hiệu quả rất rõ ràng. Những mảnh gai nhọn nổ tung này sắc bén đến kinh người. Sau khi đâm vào cơ thể ma vật, những ma vật này giống như bị chém một đao, phát ra tiếng kêu vô cùng đau đớn, giống như một người đàn ông lực lưỡng kêu lên thảm thiết lúc bị kim đâm, trông qua không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhưng ma vật không giống con người, điều này cho thấy rõ những mảnh gai nhọn này đáng sợ hơn nhiều so với vẻ ngoài của chúng.
Đỗ Địch An mang theo Helisha và Jason bay qua tầng trời thấp, lập tức thu hút sự chú ý của không ít binh lính, có người dường như nhận ra được ba người bọn họ là đào binh, nhưng cũng không rảnh bận tâm. Ở trên chiến trường bọn họ bắt buộc phải giữ tốt cương vị của mình, nếu như vì bắt đào binh mà thất trách, ngược lại sẽ bị xử phạt, về phần đào binh? Tự sẽ có người xử lý.
Thấy không ai để ý tới bọn họ, Đỗ Địch An và Jason trong lòng cùng lúc thở phào nhẹ nhõm. Tránh khỏi nọc độc mà ma vật trên mặt đất phun tới và đá mà chúng ném tấn công, Đỗ Địch An rất nhanh đã bay đến vùng trời phía trên hồ nước, lại nhìn thấy bên trong nước hồ yên tĩnh, một dải lưng màu đen cực dài đang bơi lượn, bơi tới bên hồ, leo lên, chính là con ma vật trông giống cá sấu khổng lồ biến dị.
“Mẹ nó!” Jason nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được khẽ chửi, cũng không biết là chửi những ma vật này số lượng quá nhiều, hay là chửi lính biên phòng đã bảo bọn họ rời khỏi Tường Chiến Thần, chiến đấu với những quái vật này.
Bay qua hồ ma, Đỗ Địch An đáp xuống đối diện hồ, trên bờ bên này cũng có mấy con ma ngạc lang thang, dường như tách khỏi đội chính. Sau khi nhìn thấy Đỗ Địch An và Jason hạ cánh, mấy con ma ngạc lập tức vặn vẹo chiếc đuôi đầy gai xương, nhanh chóng bò tới.
Jason nhổ một bãi nước bọt, chủ động tiến lên đón.
Đỗ Địch An không tiến lên giúp đỡ mà quan sát tình hình xung quanh. Khi đáp xuống, hắn đã chú ý đến một số dấu chân trên mặt đất, mùi của Zachit vẫn còn trong không khí, rõ ràng bọn họ đã trốn đến nơi này.
Không tới nửa phút, Jason đã giải quyết xong bốn con ma ngạc xông đến. Hắn dứt ra rồi trở lại bên cạnh Đỗ Địch An hỏi: “Bây giờ đi đâu?” Chính hắn cũng không chú ý đến, trong lúc vô tình, hắn đã quen với việc hỏi ý kiến Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An liếc mắt nhìn đồng hồ, vòng tròn xanh chấm vàng trên mặt vẫn không di chuyển. Có vẻ như đã từ bỏ việc đuổi theo bọn hắn. Trong lòng hắn có chút thất vọng nhưng không biểu hiện ra. Suy tư chốc lát, nói: “Giấu hệ thống tác chiến đi tìm mấy người Zachit. Hiện tại bọn hắn chắc hẳn vẫn còn ở quanh đây, không dám đi xa.”
“Sao ngươi biết?”
Đỗ Địch An bĩu môi với pháo đài phía sau đã hoàn toàn lâm vào hỗn chiến: “Không nhìn thấy cái này sụp đổ, bọn chúng sẽ không cam lòng rời đi.”
Jason liếc mắt một cái, hiểu ra, nói: “Lúc trước chúng ta từ chối đào vong. Bây giờ tìm được bọn họ thì nên nói thế nào?”
“Chúng ta hối hận rồi, không được sao?”
Jason nghẹn lời, cười khổ nói: “Được rồi, nhưng nếu bọn họ chuẩn bị rút lui, lẽ nào chúng ta phải rút lui cùng bọn họ?”
“Ai lãnh đạo thì nghe người đó, có ý kiến thì mỗi người đi một ngã. Chúng ta là hai Vực Sâu đấy, hắn chỉ có một, đến lúc đó còn không phải là hắn nghe chúng ta?” Đỗ Địch An nói đến đây thì liếc hắn một cái: “Đến lúc đó ngươi chỉ cần phối hợp tốt với ta là được.”
“Được, nghe ngươi.”
Hai người thương lượng xong, lập tức lần theo dấu chân và mùi trên mặt đất.