← Quay lại trang sách

Chương 1124 Hội họp (2)

Ở hồ bên này không có pháo đài, cũng không có quái vật gì. Phía trước là một mảnh núi trơ trọi, không thích hợp để bọn ma thú phát động tấn công. Trừ khi ngọn núi được san bằng. Nhưng động tĩnh lớn như thế đủ để thu hút sự chú ý của lính biên phòng của Đế quốc.

Vèo!

Đột nhiên một tiếng rít chói tai vang lên trong không khí.

Đỗ Địch An nhìn sang bên cạnh, sắc mặt chợt hơi đổi, chỉ nhìn thấy một mũi tên sắc bén bắn ra từng trên Tường Chiến Thần, đứng ở mép tường là mấy bóng dáng của binh lính đóng giữ, đang cầm cung tên, dường như nhận ra bọn hắn là đào binh.

Mũi tên bay đến trước mặt hai người thì mất đà dừng lại, dễ dàng tránh được, binh lính đứng trên Tường Chiến Thần cũng không bắn tên nữa, mà chỉ lạnh lùng nhìn chỗ này, mũi tên này dường như là lời cảnh cáo bọn hắn.

Jason rủa một tiếng, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa phía sau, hắn sợ tới mức quay đầu nhìn lại theo bản năng.

Chỉ thấy pháo đài xây cao hơi nghiêng, mơ hồ muốn sụp đổ về phía bên trong, mà ở phía sau pháo đài đã xuất hiện số lượng lớn bóng dáng của cự thú, có vẻ như pháo đài đã bị thủng rất nhiều lỗ.

Đỗ Địch An nhướng mày khi nhìn thấy, không ngờ rằng pháo đài này lại yếu như vậy. Tuy nhiên, dưới sự tấn công của ma vật quy mô thế này, cũng chả trách pháo đài này không chắc. Xét cho cùng nó là công trình bằng gỗ do sức người xây dựng, cần mất chút thời gian để người Thác Hoang có thể đục lỗ. Các chiến binh ngăn địch trên pháo đài bị ma vật bốn mắt nhảy lên kiềm chế, không ai ngăn cản bọn cự thú đánh tới, tự nhiên rất nhanh sẽ sụp đổ thôi.

Thu hồi ánh mắt, Đỗ Địch An tiếp tục lần theo dấu chân.

Mười phút sau, khi Đỗ Địch An và Jason đi đến chỗ bìa rừng, đột nhiên mấy bóng người nhảy ra từ trong rừng rồi cản ở trước mặt hai người, chính là Zachit và đám người còn lại đã đào tẩu trước đó, nhưng số lượng rõ ràng là ít đi một nửa.

“Sao các ngươi đến đây?” Zachit khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Đỗ Địch An và Jason, một sự nghi ngờ khó nhận ra lóe lên trong mắt hắn ta.

Đỗ Địch An dường như thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng đuổi kịp các ngươi, vẫn là các ngươi thông minh. Nếu như ta và hắn chạy chậm một chút, có lẽ sẽ chôn ở nơi đó rồi. Các ngươi cũng nhìn thấy đó, pháo đài sắp sụp đổ rồi.”

Zachit nhìn thấy một lát, vẻ mặt hơi thả lỏng mấy phần: “Là hai người các ngươi sao, những người khác đâu?”

“Đều chết rồi.” Đỗ Địch An lắc đầu thở dài.

Ngược lại Zachit cũng không bất ngờ. Kéo dài lâu như vậy ở tuyến đầu của chiến trường, có thể sống sót ngược lại là kỳ tích. Đỗ Địch An và Jason dựa vào chính mình có thực lực Vực Sâu mới có thể may mắn tồn tại. Nếu ngay từ đầu trong bầy thú xuất hiện ma vật cực kỳ khủng bố, đoán chừng Đỗ Địch An và Jason cũng khó thoát được, chỉ có thể xem như bọn hắn may mắn. Nghĩ đến đây, hắn có chút vui mừng vì tầm nhìn xa của mình, nói: “Nếu như ngươi gia nhập với chúng ta sớm hơn thì ngươi sẽ không mạo hiểm như thế rồi, bọn ta cũng sẽ không tổn thất quá nhiều người.”

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn nhau, thở dài, dáng vẻ như không muốn nói thêm.

Zachit đánh giá hai người bọn hắn một chút, nói: “Các ngươi không mang hệ thống tác chiến đến đây chứ?”

“Tất nhiên là không.” Đỗ Địch An lắc đầu: “Thứ đó có thể định vị vị trí của chúng ta. Khi ta và Jason chạy được nửa đường còn nghe thấy huấn luyện viên đang thét lên, bảo chúng ta trở về giữ vững vị trí của mình, hừm.”

Zachit lộ ra vẻ mặt quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên sắc mặt của hắn thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía sau của Đỗ Địch An và Jason.

Đỗ Địch An sửng sốt, theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn xung quanh, nhưng lí trí vẫn phản ứng trước một bước rồi lại nhịn xuống. Jason ở bên cạnh hắn đã quay đầu nhìn lại, đột nhiên biến sắc nói: “Chết tiệt! Đứa cháu trai này sao lại đuổi đến rồi.”

Đỗ Địch An nghe được những gì hắn nói, biết không phải Zachit lừa bọn hắn. nhưng vẫn không quay đầu nhìn lại, thay vào đó là cau mày, liếc nhìn Zachit một cái, chỉ thấy ánh mắt cửa hắn ta đã rơi trên người của hắn và Jason, trong mắt hắn ta ngầm có ý tức giận cùng sát khí, những người khác xung quanh hắn cũng như vậy, trên khuôn mặt không giấu nổi sự tức giận.

“Không phải chúng ta.” Đỗ Địch An lập tức nói: “Chúng ta sẽ không ngu xuẩn hợp tác với những người này đến bắt các ngươi, làm sao hắn tìm tới được, ta cũng không biết.”

Nghe được lời của Đỗ Địch An nói, Jason phản ứng lại, vội vàng nói: “Không sai, khi chúng ta ném hệ thống tác chiến, rõ ràng nhìn thấy nó đã dừng ở vị trí của mình. Làm sao có thể đuổi đến được? Chờ đã, lẽ nào bọn họ suy ra con đường chạy trốn của chúng ta từ nơi chúng ta ném đồng hồ? Hay là nói bọn họ có người có cảm trí lực siêu mạnh?” Hắn nói với vẻ mặt đầy ngạc nhiên và nghi ngờ, cực kỳ giống.

Đỗ Địch An không thể không thán phục, ở thời điểm mấu chốt, ai cũng là diễn viên. Đừng nhìn Jason phản ứng tuy chậm chạp một chút, nhưng diễn xuất không hề kém cạnh, hơn nữa còn rất tự nhiên và chân thực. Ngay cả hắn cũng có khả năng đã bị lừa. Thậm chí hắn nghi ngờ đối phương cố tình hành động chậm chạp để làm lẫn lộn phán đoán của hắn.