← Quay lại trang sách

Chương 1125 Chiến Trung vị

Zachit nhìn chằm chằm hai người, sát ý trong mắt không giảm, “Chúng ta đều là quân lâm thời, ở trong mắt bọn họ chỉ là bia đỡ đạn, là người chết, hi vọng các ngươi đừng hồ đồ mà làm chuyện ngu xuẩn.”

“Đương nhiên là chúng ta sẽ không.” Đỗ Địch An thở dài.

Lúc này, giáo quan phía sau và hai gã sĩ quan đã đuổi đến đây, cách chỗ mọi người khoảng ba mươi mét thì dừng lại. Vẻ mắt giáo quan đứng giữa cực kỳ u ám, khi đến gần ngàn mét thì nhìn thấy trong đám người đào vong có Đỗ Địch An và Jason, cùng Zachit – ba vị Vực Sâu. Nói cách khác, không có tên Vực Sâu nào xuất lực vì cuộc chiến, hay ở lại pháo đài chiến đấu.

“Sao không chạy nữa?” Giáo quan gằn giọng nói.

Đỗ Địch An nghiêng người, nghiêng đầu nhìn hắn, để khóe mắt có thể nhìn thấy đám người Zachit, “Không phải là chạy nữa thì sợ ngươi đuổi không kịp sao?”

“Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng” Giáo quan ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Địch An nửa ngày, đột nhiên nói: “Cho các ngươi một cơ hội, bắt lấy tiểu tử này cho ta, sau đó cùng ta trở về nhận tội, tha cho các ngươi một mạng, chỉ phạt các ngươi lao dịch nửa năm, đưa vào trong doanh trại quân chính quy. Nếu chiến tích hợp chuẩn, có tư cách trực tiếp trở thành quân chính quy, hoặc là xuất ngũ, cử đến Đế quốc đi học.”

Lời này vừa nói ra, những người khác liền có chút rục rịch không yên.

Khi nhìn thấy giáo quan và hai gã sĩ quan khác xuất hiện, trong lòng một đám Chúa Tể cùng người Thác Hoang bên cạnh Zachit đã tuyệt vọng rồi, những lời của giáo quan vào lúc này chắc chắn đã truyền cho bọn họ một tia hy vọng.

Dù biết đó có thể là một quả táo độc, nhưng bọn họ vẫn nhịn không được muốn ăn nó.

“Châm ngòi ly gián cấp thấp như vậy, nói ra không cảm thấy mất mặt à?” Đỗ Địch An nói, giọng điệu thản nhiên làm cho trong lòng những người khác cũng lập tức bình tĩnh lại.

Huấn luyện viên hơi cười gằn: “Quân lệnh như núi, ở trước mặt các ngươi, những lời ta nói có thể đại diện cho quân lệnh! Không cho phép quân nhân nói dối, tin hay không là tùy các ngươi, ta đã cho cơ hội rồi, chiến loạn trước mắt, từng thời từng khắc đầu cần dùng người, giết chết tất cả những kẻ đào ngũ các ngươi cũng không có ý nghĩa gì, cho nên ta cho các ngươi một cơ hội, cho các ngươi tự mình chọn, đi nhầm một bước còn có cơ hội hối hận, nhưng chọn sai đường thì đừng trách ta nhẫn tâm, không nể tình!”

“Cho dù bọn họ có lập công chuộc tội thì vẫn sẽ bị các ngươi đưa đi làm bia đỡ đạn, sau đó lại đến đứng hàng đầu ở chiến trường, sớm muộn gì cũng phải chết thôi” Đỗ Địch An bình tĩnh như thường nói: “Ngược lại, bây giờ chúng ta có tới ba Vực Sâu ở đây, các ngươi cũng có ba người, ai sống ai chết còn chưa chắc đâu!”

“Ha ha ha…” Huấn luyện viên cười ha hả: “Ba đấu ba? Ngươi sai rồi, đối phó với ba ngươi, một mình ta là đủ rồi! Hẳn là các ngươi đã từng nghe nói, Vực Sâu cũng phân cấp, các ngươi chẳng qua chỉ là Hạ vị Vực Sâu cấp thấp nhất mà thôi, mà ta vừa khéo mạnh hơn các ngươi một chút, một đánh ba vẫn dư dả, vả lại ở bên cạnh ta còn có bọn họ áp trận, thật sự là các ngươi cảm thấy rằng mình có năng lực phản kháng sao?”

Zachit, Jason cùng với tất cả những người khác đều hết sức kinh hãi.

Nói về cấp Vực Sâu, từ lâu ở Tường Chiến Thần bọn họ đã hiểu rõ, nhất là Zachit và Jason, trước khi bị bắt sung quân đến đây thì cũng đã biết rõ phân cấp mạnh yếu của Vực Sâu, chẳng qua là không ngờ tới huấn luyện viên này lại là Trung vị Vực Sâu, đâu chỉ mạnh hơn bọn họ gấp đôi? Nói một chọi ba không phải nói dối, huống chi bên cạnh còn có hai vị sĩ quan, cho dù đều là Hạ vị Vực Sâu thì bọn họ cũng chạy đằng trời!

Zachit nhìn Jason, Jason lại nhìn hắn một cái, lại nhìn đến Đỗ Địch An, trong lòng có một chút đấu tranh và do dự, suốt một đường lánh nạn đến đây, hắn nhìn ra được Đỗ Địch An vẫn còn cất giấu rất nhiều thủ đoạn, nếu thật sự muốn sống chết đánh nhau với Đỗ Địch An, có lẽ là sẽ bị tổn lại, nhưng muốn tiếp tục đứng trên cùng một trận tuyến với Đỗ Địch An thì sẽ phải đối mặt với huấn luyện viên Trung vị Vực Sâu và hai vị Vực Sâu chưa biết nông sâu thế nào.

“Nếu như ta không nhìn lầm thì hai người bọn họ chính là Hạ vị Vực Sâu, đúng không?” Đỗ Địch An hơi nheo mắt: “Chiến trường đang cần nhân lực, cho dù chúng ta là lính đào ngũ thì bây giờ cũng không tội gì quay lại để bị xử lý, theo ta thấy, ba các ngươi hẳn là cũng không tốt hơn bao nhiêu, tự ý rời khỏi cương vị công tác, mượn danh nghĩa trừng trị chúng ta để né tránh chiến trường, rốt cuộc thì các ngươi và lính đào ngũ có gì khác nhau đâu?”

Sắc mặt của huấn luyện viên và hai vị sĩ quan trẻ tuổi bên cạnh khẽ thay đổi, hai vị sĩ quan trẻ tuổi ấy lập tức tiến vào trạng thái Ma Thân, một người giống như báo săn, nằm rạp xuống trên mặt đất, lông tơ loang lổ, còn người kia nửa người nửa xà, trên cánh tay có gắn một lưỡi dao, con ngươi đã thẳng đứng, nhìn chằm chằm Đỗ Địch An một cách lạnh lùng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.

“Ngươi muốn đâm đầu vào chỗ chết!” Ánh mắt của huấn luyện viên lạnh lùng, nói từng chữ một.