← Quay lại trang sách

Chương 1126 Chiến Trung vị (2)

Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, đám người Zachit và Jason đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt cả đám trở nên khó coi, quả nhiên bọn họ cũng là lính đào ngũ, lúc này mà còn phái ba huấn luyện viên Vực Sâu đến đây truy kích bọn họ, không quan tâm đến chiến trường, hoàn toàn là không hợp lý, điều này chỉ có thể cho thấy rằng bọn họ cũng là lính đào ngũ, chỉ là bọn hắn có lý do hợp lý, nhiều nhất thì chỉ bị quở mắng một trận thôi.

Bây giờ thì đã nhìn ra rồi, huấn luyện viên này chắc chắn sẽ không để cho bọn họ có người sống sót!

Còn những trừng phạt như đi lao dịch mà lúc trước đã nói, có lẽ đều là giả!

Nghĩ đến đây, trong lòng Zachit và Jason đột nhiên nảy sinh ý nghĩ thối lui, nhưng vào lúc này, Đỗ Địch An đột nhiên nói: “Hai người các ngươi giam chân hai sĩ quan kia lại, những người khác sẽ phối hợp với các ngươi, nhanh chóng giết chết, ta sẽ giữ chân huấn luyện viên, thật sự không dám giấu diếm, ta đã từng chiến đấu với Trung vị Vực Sâu, hẳn là có thể chống đỡ trong nửa giờ!”

Nghe Đỗ Địch An nói vậy, Zachit và Jason đều kinh ngạc, khiếp sợ nhìn Đỗ Địch An, đã từng chiến đấu với Trung vị Vực Sâu? Còn có thể chống đỡ nửa giờ?

Bọn họ có chút không thể tin được, khoảng cách Hạ vị và Trung vị giống như khoảng cách giữa Chúa tể và vực sâu, nhưng mà, nếu như Đỗ Địch An đã chủ động mở lời, hiển nhiên là đã nắm chắc vài phần, nhưng mà, đây là thật sao? Có lẽ nào là Đỗ Địch An lợi dụng bọn họ kiềm chế hết sức, rồi nhân cơ hội chạy thoát thân?

Suy nghĩ của cả hai bị quay mòng mòng, trong chốc lát phân vân do dự không chắc.

Huấn luyện viên nghe thấy Đỗ Địch An nói vậy, cười chế nhạo: “Đừng khoác lác, trừ khi gặp phải Trung vị Vực Sâu yếu nhất, ta chiến đấu ở biên giới quanh năm, ta sẽ cho ngươi lĩnh giáo thế nào là Trung vị Vực Sâu chân chính!” Nói xong, xương cốt toàn thân kêu lên ken két, song đao máy Săn Ma trong tay hòa tan bao phủ thân thể, trong nháy mắt biến thành một quái vật giống như tinh tinh lông đen.

Chỉ có điều, điểm khác biệt so với cự tinh bình thường chính là lông toàn thân hắn bóng loáng, lông bén nhọn, móng tay cực dài, giống như móng vuốt sắc nhọn, con mắt màu đỏ bắt mắt nhất trên trán cực kỳ quái dị.

Đỗ Địch An cũng không nhiều lời nữa, cởi chiến giáp Cát Liệt trên người mình ra, chiến đao hòa tan, trong nháy mắt lại tiến vào trạng thái ma thân kẻ Tách Rời, lưỡi dao nổi lên khắp cơ thể, màu vàng rực rỡ, giống như vật thể được tạo thành từ vô số chiến đao sắc bén, chỉ riêng ngoại hình đã khiến người ta phải sợ sệt.

“Kẻ Tách Rời?” Huấn luyện viên tinh hóa nhớ lại tin tức ma ngân của Đỗ Địch An, chỉ có điều vào giờ phút này, ma thân của Đỗ Địch An có vẻ hơi khác so với kẻ Tách Rời trong ấn tượng của hắn.

Hắn không dám khinh suất, hắn đã từng lăn lộn ở chiến trường nhiều năm, hắn đã học được cách thận trọng và loại bỏ mọi khả năng có thể đem đến nguy hiểm, đây cũng là lý do vì sao ngay từ đầu hắn đã nghiền ép sức mạnh của đám người Đỗ Địch An, nhưng không lựa chọn ra tay, mà là lợi dụng châm ngòi khiêu khích khiến cho bọn người Đỗ Địch An tự tiêu tán, do đó, để giảm nguy hiểm cho bản thân, cho dù là một chút nguy hiểm, hắn đều sẽ cố gắng hết sức né tránh, đây vốn đã là bản năng.

Vèo!

Bàn chân thú hóa như những móng vuốt sắc bén của Đỗ Địch An giẫm mạnh, vụt qua như gió táp, trong khoảng cách ba mươi thước, lưỡi dao đâm dữ dội, như cuồng phong bão táp đánh úp về phía huấn luyện viên tinh hóa.

Ánh mắt của huấn luyện viên tinh hóa trầm xuống, không dám cậy mạnh tiến đánh, mặc dù lực phòng ngự của hắn ở ma ngân truyền kỳ cũng coi như là xuất sắc, so với Ma hóa Đỗ Địch An lại càng triệt để hơn, nhưng tên của công kích cực hạn của kẻ Tách Rời đã nghe nói từ lâu, cho dù là lưỡi dao của một người cấp Chúa tể, đều có thể tạo tổn thương cho hắn.

Chỉ có điều, không đón đỡ được không có nghĩa là chạy trốn, lúc lưỡi dao như hoa lê trong mưa đâm tới, hắn nhấc lòng bàn tay dày thô ráp của mình lên, phẩy một cái, leng keng, một chuỗi âm thanh kim loại vang lên, thỉnh thoảng bắn ra tia lửa.

Sau cuộc tấn công điên cuồng kéo dài trong ba giây, huấn luyện viên tinh hóa đột nhiên di chuyển tầm mắt, vươn lòng bàn tay đầy móng vuốt của mình ra.

Vèo!

Đỗ Địch An mạnh mẽ thoát ra, vẻ mặt u ám, nhìn thấy toàn thân huấn luyện viên tinh hóa không có chút xíu vết thương nào, một cọng lông cũng không bị hao tổn trước sự tấn công như mưa như bão, loại chuyện này gần như là không thể tưởng tượng được, đây không phải là lực phòng ngự khủng khiếp của người kia, mà là tất cả các đòn tấn công của hắn đều bị đối phương tránh được!

Mặc dù cơ thể của huấn luyện viên tinh hóa trông tráng kiệt và to lớn, thuộc về sức mạnh của loại hình chiến binh, động tác lại nhanh nhạy đến đáng sợ, hắn có thể tinh tường nhìn thấy tất cả đòn tấn công vừa nãy của mình đều bị hắn dùng móng vuốt sắc bén đẩy ra từ bên cạnh, cái này đòi hỏi thị lực và thủ pháp chuẩn xác, tốc độ phản ứng nhanh đến cỡ nào?

Đỗ Địch An đột nhiên hiểu ra cơ thể ma hóa này nhìn thì có vẻ giản dị, tự nhiên, nhưng nội lực lại cực kỳ kinh người.