← Quay lại trang sách

Chương 1127 Đấu trí

“Coi như ngươi chạy nhanh.” Huấn luyện viên tinh hóa thu lòng bàn tay thô ráp lại, lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An: “Nhìn tốc độ của ngươi, quả thật là mạnh hơn một chút so với Hạ vị Vực Sâu bình thường, nhưng mà cũng chỉ có thế thôi!”

Chữ ‘thôi’ vừa mới thốt ra, thân hình to lớn, vạm vỡ của hắn đột nhiên bứt lên, như tên rời khỏi cung phóng tới, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Đỗ Địch An, thân hình to lớn mang tới cảm giác tràn đầy áp bách.

Đỗ Địch An chỉ cảm thấy cơn lốc quất vào mặt, tầm mắt đột nhiên tối sầm đi, sau đó liền nhìn thấy một bộ ngực rậm rạp, đồng tử hắn co rụt lại, toàn thân tứ chi lưỡi dao như bùng nổ, trong nháy mắt bắn ra mạnh mẽ, cùng lúc đó cơ thể cũng nhanh chóng lui về phía sau.

Oành!

Eo và bụng đột nhiên đau nhức, Đỗ Địch An cảm giác như sức mạnh toàn thân đột nhiên mất đi vậy, không thể tự chủ được mà bay ngược ra ngoài.

Bay ra không bao xa thì Đỗ Địch An cảm nhận được phần lưng được một cỗ sức mạnh nhẹ nhàng nâng lên, trung hòa lực xung kích, sau đó nhẹ nhàng để hắn xuống. Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy người tiếp được hắn chính là Jason.

Giờ đây Jason cũng đã tiến vào trạng thái ma thân, ma thân của hắn giống như người sói với đôi tai dựng đứng trên đỉnh đầu, lông tóc che kín cả khuôn mặt, hai tay có móng vuốt sắc nhọn, nhưng lòng bàn tay lại được đệm lót thịt mềm mại và dày chắc, hai đầu gối uốn cong về phía trước, giống như hai thanh loan đao, cả người trở nên cực kỳ gầy yếu, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng màu lam u ám thập phần thần bí.

“Không có việc gì chứ?” Jason đặt Đỗ Địch An xuống, giọng nói khàn nhàn.

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, sau khi đứng vững, hắn trông thấy trên ngực và cổ tay của Jason có vài vết thương đang rỉ máu, khi hắn đỡ lấy mình thì bị lưỡi dao cắt vào phía sau lưng tạo thành vết thương, hắn nhìn Jason một cái lại nhìn thoáng qua Zachit và những người còn lại vẫn duy trì hình dạng người như cũ ở bên cạnh, hắn hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói: “Ta sẽ giải quyết hắn, các ngươi hãm chân những người khác đi, chúng ta đã không đường thối lui, nếu như ta chết, hắn sẽ không để cho các ngươi chạy thoát!”

Zachit biết Đỗ Địch An nói những lời này là nói cho hắn nghe, khóe miệng khẽ nhúc nhích, không đáp lại cũng không phủ nhận.

Đỗ Địch An nói xong lại không hề tiếp tục để ý đến bọn hắn, ánh mắt dần dần trở nên ngưng trọng, đây là lần đầu tiên chiến đấu với Trung vị Vực Sâu, quả thật như lời huấn luyện viên đã nói trước đó, khoảng cách giữa Trung vị Vực Sâu và Hạ vị Vực Sâu tựa như sự khác biệt giữa Chúa Tể và Vực Sâu vậy!

Mãi cho đến bây giờ khi giao thủ với huấn luyện viên tinh hóa, Đỗ Địch An mới biết được Trung vị Vực Sâu kích phát ra ma thân và Trung vị Vực Sâu không ma thân chênh lệch lớn đến nhường nào! Hơn nữa lần này hai bên đánh nhau, hắn cũng hiểu được mình vẫn chưa phải là Trung vị Vực Sâu!

Kết quả này không làm hắn mất tinh thần, trái lại càng khiến hắn hưng phấn và chờ mong hơn, đồng nghĩa với việc tiềm lực của hắn còn cao hơn cả những gì hắn dự tính!

“Vậy mà lại không chảy máu?” huấn luyện viên tinh hóa nhìn eo và bụng của Đỗ Địch An bị móng vuốt sắc bén của hắn đâm vào, nơi đó chỉ bị lõm vào một chút chứ không hề bị rách, hắn có hơi ngạc nhiên, không phải phòng ngự của kẻ Tách Rời rất yếu sao?

Đỗ Địch An tập trung tinh thần chậm rãi đi ngang, chuẩn bị thay đổi vị trí chiến trường.

Huấn luyện viên tinh hóa nhìn ra được tính toán của Đỗ Địch An, cười chế nhạo một tiếng, nói với hai vị sĩ quan bên cạnh: “Người còn lại giao cho các ngươi, hai con tạp ngư đối với các ngươi hẳn là không thành vấn đề chứ?”

“Đương nhiên.”

“Chỉ mong có thể khiến ta được chơi đùa thỏa thích!”

Hai sĩ quan khẽ cười nhếch miệng, khuôn mặt vốn đang nghiêm túc bỗng nhiên để lộ một nụ cười độc ác, xoa tay hoạt động gân cốt, hoàn toàn không để Jason và Zachit ở trong mắt, như là ngoài Chúa tể và người Thác Hoang, trong mắt bọn bọn cũng giống như không khí, ngay cả hàng “cá rách” cũng không được liệt vào.

Nghe được bọn họ nói, trong mắt Zachit và Jason chợt lóe lên sự lạnh lùng xen lẫn chút căm phẫn, nhưng nhiều hơn chính là sự ngưng trọng, mặc dù hai vị sĩ quan này có bộ dạng không giống Trung vị Vực Sâu lắm, nhìn thể chất tương đối của bọn họ, dù sao thì đối phương cũng là sĩ quan đóng ở biên giới Đế quốc nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, rất có thể là bọn họ không có khả năng địch lại.

Chỉ có điều, dù sao bọn họ cũng người đông thế mạnh, bọn họ có ưu thế hơn hắn, mặc dù chiến đấu cấp Vực Sâu, những người khác không thể can thiệp, nhưng một số người trong số họ vẫn có thể giúp đỡ, chỉ cần giam chân một chút thôi, cố gắng nắm bắt cơ hội để hạ gục.

Chiến trường được chia thành hai phần, Đỗ Địch An và huấn luyện viên tinh hóa dời đến trên một mảnh đá trống cách đó vài trăm thước. Huấn luyện viên tinh hóa chủ động dừng lại, vẻ mặt hung ác khắc nghiệt mà nhìn Đỗ Địch An: “Tiểu tử, ma thân của ngươi hình như có chút khác biệt so với ma thân bình thường nhỉ, có phải ngươi đã ăn cái gì đó đặc biệt không?”

“Ăn mẹ ngươi.” Đỗ Địch An nhanh nhẹn đáp trả, như xem đó là một câu nói rất bình thường.