← Quay lại trang sách

Chương 1130 Hướng về phía trước

Huấn luyện viên tinh hóa hơi cắn răng, tuy rằng trong lòng rất phẫn nộ, những vẫn phải nhịn xuống, phẫn nộ sẽ làm tăng lưu thông máu, làm cho độc ăn sâu hơn, hắn hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy chiến trường bên kia sắp phân thắng bại, hai đồng bạn của mình cũng chiếm thế thượng phong.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, trong mắt nổi lên một tia sát ý.

“Ngươi chờ bọn họ đến giúp ngươi sao?” Đỗ Địch An nhìn thấy biểu cảm của huấn luyện viên tinh hóa thì cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên bay vút ra, lưỡi dao bắn ra như bão táp mưa sa.

Thấy vậy con ngươi của huấn luyện viên tinh hóa nheo lại, thân thể khôi ngô to lớn nhẹ nhàng tránh né và đẩy trong cơn mưa đao sắc bén lập lòe như lá rơi. Hắn đã hạ quyết tâm, chỉ cần trì hoãn đến lúc bạn đồng hành đánh bại đám người Zachit thì có thể qua đây tiếp viện hắn.

Thế tấn công của Đỗ Địch An như gió, hắn càng đánh càng nhanh, lưỡi dao bắn ra linh hoạt đa dạng chiếm thế thượng phong, áp chế hoàn toàn huấn luyện viên tinh hóa.

Vụt!

lưỡi dao xẹt qua bên cạnh bỗng nhiên chuyển hướng, huấn luyện viên tinh hóa không kịp tránh né khiến cánh tay bị rạch một đường, máu tươi bắn ra.

Sắc mặt huấn luyện viên tinh hóa khẽ thay đổi, cảm giác chức năng cơ thể mình ngày càng chậm chạp, hắn lùi lại kéo dãn khoảng cách, trong lòng giận dữ đồng thời ánh mắt nhìn qua chiến trường nơi xa, nhưng chỉ thấy hai bạn đồng hành đã bị Zachit và Jason dồn ép rút lui, chỉ có thể miễn cưỡng chống cự.

Vụt!

Một luồng đao sắc bén hướng đến mặt hắn.

Đồng tử huấn luyện viên tinh hóa co rụt lại, hắn nghiêng đầu né tránh nhưng bỗng lưỡi đao đó chuyển hướng rạch qua yết hầu hắn. Sắc mặt hắn thay đổi rõ rệt, bàn chân đạp mãnh liệt mấy cái lại kéo dài khoảng cách nhưng sau lưng đã đầy mồ hôi lạnh.

Chưa đợi hắn nghỉ ngơi, Đỗ Địch An lại thừa thắng xông lên.

Huấn luyện viên tinh hóa vội vàng chống đỡ, liên tiếp lùi về sau.

Đỗ Địch An càng đánh càng hăng, cảm giác động tác càng ngày càng lưu loát không thấy mệt mõi, lưỡi dao cứ như tay chân của hắn, đầu ngón tay tùy ý uốn lượn thay đổi phương hướng vừa khinh nhờn vừa chuyển hướng.

Sự công kích của hắn cũng trở nên ngày càng xảo trá biến hóa thất thường, giống như trên cơ thể mang theo gió phiêu dật nhẹ nhàng.

“Còn có thể nhanh hơn…” Trong mắt Đỗ Địch An tràn ngập phấn khích, hắn ra tay càng ngày càng nhanh.

Phụt! Phụt!

Hai lưỡi dao bỗng nhiên chuyển hướng, bỗng chốc tiến sát phần bụng và đùi của huấn luyện viên tinh hóa, rạch ra hai đường máu tươi.

huấn luyện viên tinh hóa giận dữ gầm lên, lông toàn thân dựng thẳng, lòng bàn tay thô ráp mạnh mẽ vung về phía trước, bốp một tiếng, kẹp chặt hai lưỡi đao của Đỗ Địch An trước ngực, nhấc mạnh lên rồi rút ra!

Đỗ Địch An cũng không lùi lại, ngược lại tốc độ nhào về hướng hắn càng nhanh hơn, lưỡi đao được phóng hết ra như khổng tước xòe đuôi, ma hóa hai tay thành lưỡi đao, năm ngón tay như móc câu tóm lấy lông trước ngực huấn luyện viên tinh hóa để kéo gần khoảng cách lại.

Sắc mặt huấn luyện viên tinh hóa thay đổi, hắn vội vàng đưa tay lên kéo mặt Đỗ Địch An muốn ép hắn lùi lại.

Nhưng bỗng nhiên trên mũi Đỗ Địch An sản sinh ra vật chất ma hóa màu đen trượt dọc theo chóp mũi hóa thành một lưỡi dao, không lùi bước lập tức xông lên.

Phụt!

Lưỡi đao đâm xuyên qua lòng bàn tay huấn luyện viên tinh hóa, Đỗ Địch An đưa tay ra giữ chặt eo hắn lại, gương mặt lạnh lùng tiến sát tới.

“Không!” Huấn luyện viên tinh hóa hoảng sợ gào thét, hắn nhìn thấy ánh mắt Đỗ Địch An hờ hững không chút lưu tình, toàn thân lại truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, hiện tại hắn đã bị Đỗ Địch An ôm chặt lấy!

Ôm lấy hắn còn có lưỡi đao trên toàn thân Đỗ Địch An, giống như vỏ sò khép lại, vô số lưỡi dao đâm xuyên qua cơ thể huấn luyện viên tinh hóa.

Thân thể huấn luyện viên tinh hóa giãy giụa trong nháy mắt rồi cứng đơ, hắn trừng to mắt nước bọt chảy ra từ trong miệng, hắn không ngờ bản thân lại chết trong tay của một Hạ Vực Sâu!

Vụt!

Đỗ Địch An buông hai tay ra, lùi lại mấy bước, rút lưỡi đao đâm qua cơ thể huấn luyện viên tinh hóa, máu tươi tuôn ra thông qua miệng vết thương. Đầu gối huấn luyện viên tinh hóa quỳ xuống, sau đó thân thể từ từ ngã xuống không còn chút hơi thở.

Trái tim căng thẳng của Đỗ Địch An cũng bình tĩnh lại, bỗng nhiên cảm giác nơi có lưỡi đao truyền đến sự mệt nhọc đau nhức, hắn thở ra một hơi rồi ngẩng đầu nhìn chiến trường đằng xa, toàn thân Zachit và Jason đều đã bị thương, nguy hiểm không ngừng, có lẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.

“Vốn muốn giữ ngươi lại còn muốn dựa vào ngươi để ra trận, không ngờ ta đã giải quyết được rồi.” Đỗ Địch An thì thầm, rồi nhấc chui đao lên soạt một tiếng chém đứt đầu của huấn luyện viên tinh hóa, từ nay về sau người sau sẽ không có khả năng ngụy trang nào nữa.

Hắn quay người dậm chân bay về phía đám người Zachit.

“Hửm?” Một trong số những quân quan cảm nhận được gì đó, ánh mắt lướt qua, sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao, sao có thể!”

Một quân quan khác cũng sững sờ, ánh mắt né tránh hơi tàn của Jason, quay đầu nhìn lại bỗng nhiên nhìn thấy Đỗ Địch An đang bay qua đây, và huấn luyện viên tinh hóa bị chém đứt đầu đang nằm trên mặt đất nơi xa phía sau hắn.

Hắn chớp mắt nghi ngờ bản thân đang nhìn nhầm.