Chương 1161 Cuộc chiến khó khăn
“Chuyện gì vậy?” Đỗ Địch An cả kinh, lại không dám dừng lại.
Lúc này, quai hàm phồng lên của cô gái càng lúc càng nhỏ lại, chất nhầy đen sì trong miệng cũng từ từ phụt ra hết, không đợi Đỗ Địch An thở một hơi, nàng lại hít một hơi thật mạnh, quai hàm một lần nữa phồng lên.
Sắc mặt Đỗ Địch An thay đổi, cơ thể lập tức dừng lại, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc nhảy bật lên như lò xo, tránh khỏi chất nhầy đen sì mà cô gái phun ra.
Trong lúc nhảy lên, Đỗ Địch An cũng nhìn rõ được tình huống của bản thân, trên lưỡi dao dính toàn là chất nhầy đen sì, hơn nữa theo chuyển động xoay tròn của hắn, những chất nhầy này tựa như chất dính của keo dán, bị kéo thành từng sợi màu đen, tầng tầng quấn quanh, cứ như một tấm lưới lớn, dán dính lên lưỡi dao của hắn, vung vẫy co dãn gì đều vô cùng khó khăn.
Hắn không kịp suy nghĩ thứ chất nhầy đen sì này là cái gì, có độc hay không, thì đã thấy cô gái nhanh chóng xông đến, phút chốc đập vào trước mắt toàn là gương mặt hung ác dữ tợn đang gầm gừ lao tới, những chiếc răng hô từ từ nhô ra vài phân, càng lúc càng nhọn, hướng về phía mặt của Đỗ Địch An cắn tới.
Trong lúc kinh hoảng, Đỗ Địch An vội vàng nhấc lưỡi dao chém mạnh qua. Đột nhiên, hư ảnh vừa lắc, lưỡi dao xuyên qua người của cô gái, lại không thấy máu, tàn ảnh tại chỗ tan biến.
Cùng lúc này, một luồng khí lạnh đột nhiên đánh tới từ kế bên.
Móng vuốt sắc của cô gái như đao nhọn, đâm thẳng về hướng bên hông của Đỗ Địch An.
Biến hóa quá nhanh, Đỗ Địch An hoàn toàn không kịp xoay người, nhưng ngay tại lúc cô gái tưởng rằng bản thân đã công kích thành công, đột nhiên thấy lòng bàn tay phát đau, gương mặt phút chốc thay đổi, tám cái quái trảo dưới bụng di chuyển cực nhanh, không chỉ lâm thời phanh lại, trong chớp mắt còn kéo dài khoảng cách.
Nhìn lưỡi dao đâm rách lòng bàn tay mình, vì quá đau khiến gương mặt nàng trông dữ tợn, ngẩng đầu lên, lại thấy trên người của Đỗ Địch An từ từ biến ra một thanh dao sắc bén.
Mũi dao sắc bén không gì bằng này, vậy mà có thể bắn ra ngoài!
cô gái cắn răng, rõ ràng nàng mạnh hơn Đỗ Địch An, lại hai lần liên tiếp chịu thiệt thòi. Nhưng mà, hai lần chịu thiệt này cũng không phải không có thu hoạch gì, lần đầu tiên nàng biết được lưỡi dao của Đỗ Địch An, lần thứ hai nàng biết được lưỡi dao của Đỗ Địch An còn có thể tách rời để bắn ra ngoài.
“Nếu như lúc hắn xoay người ném ra tất cả lưỡi dao, đoán chừng có thể bắn chết một vòng Vực Sâu...” cô gái bình tĩnh nhìn Đỗ Địch An. Nhưng mà, nàng nghĩ tới lúc trước khi hắn xoay tròn không bắn ra lưỡi dao, có lẽ không phải vì để che giấu điểm này, mà là trong lúc xoay tròn đơn độc bắn ra một lưỡi dao nào đó, không có cách nào khống chế độ chính xác, gây ra vết thương cho nàng.
Nếu như bắn ra hết toàn bộ, vậy khoảng thời gian trống chờ Đỗ Địch An sinh ra lưỡi dao mới, cũng đủ chí mạng rồi.
Hơn nữa, chiêu này nếu đánh theo tấn công tập thể thì hiệu quả cực tốt, nhưng nếu là một đấu một, sẽ có chút lãng phí.
Đỗ Địch An nhìn cô gái tạm thời bị bức lùi, sắc mặt tối sầm, trên mặt đọ sức chính diện, thể chất của hắn hoàn toàn bị đè bẹp, cũng may còn có lưỡi dao đủ sắc bén, cho dù cô gái mạnh hơn hắn rất nhiều, cũng có thể khiến nàng bị thương nặng, thậm chí giết chết nàng.
Chỉ là, tốc độ ra tay của hắn không cách nào chạm tới cô gái, chỉ có thể dựa vào tập kích. Nhưng cô gái này cũng không ngốc, kinh nghiệm chiến đấu còn phong phú hơn hắn, nếu như không phải không biết bài tẩy của hắn, bị hắn tập kích, cũng sẽ không liên tiếp chịu thiệt.
Nay dưới tình huống nàng có phòng bị, hắn muốn làm nàng bị thương cũng rất khó.
Mà hắn, lại không có cách nào làm gì nàng.
Vì vậy, dưới tình huống cả hai lần đều như chiếm được lợi, tâm trạng của hắn càng lúc càng âm u.
Vù vù!
Lại một lưỡi đao nữa bất ngờ bắn ra.
Thân hình cô gái lắc một cái, dễ dàng tránh thoát.
Tuy tốc độ bắn ra của lưỡi dao nhanh, nhưng so với vung lưỡi dao lên vẫn chậm một chút, suy cho cùng, lực bắn lưỡi dao ra chủ yếu là dựa vào chèn ép của cơ thịt và thúc đẩy của xương cốt, lực được truyền đi là rất thấp.
“Hừ, chỉ có chút thực lực này, ta vẫn là đề cao ngươi rồi.” cô gái rút ra lưỡi dao ghim trong lòng bàn tay vuốt sắc, lại không có vứt đi, nắm chặt một đầu khác, biến nó thành lợi kiếm mà cầm lấy.
Đỗ Địch An thấy nàng muốn dùng lưỡi dao của bản thân để công kích mình, trong lòng không khỏi cảm thấy nực cười, lại cảm thấy có chút châm chọc, may là những lưỡi dao này sau khi thoát khỏi sự nuôi dưỡng của thân thể hắn, sẽ dần dần chất hóa, trở nên giòn tan mỏng manh, không chịu nổi một kích.
Vụt!
Hắn lại lần nữa bắn ra lưỡi dao, đồng thời thúc giục xương cốt, gia tăng tốc độ sinh trưởng lưỡi dao mới.
Cô gái lại lần nữa dễ dàng tránh thoát.
Qua nửa phút, Đỗ Địch An lần nữa bắn ra một lưỡi dao, sau đó tiếp tục thúc giúc lưỡi dao mới sinh trưởng.
Liên tiếp vài lần, cô gái đột nhiên nhìn ra ý tưởng của Đỗ Địch An, chân mày nhíu lại, không cho Đỗ Địch An cơ hội đổi lưỡi dao, tăng tốc chạy nhanh tới, trong khoảnh khắc tiếp cận, đột nhiên bật lên phía trước, tám cái quái trảo dưới bụng đột nhiên hóa thành vô số tàn ảnh, bao trùm toàn thân Đỗ Địch An.