← Quay lại trang sách

Chương 1162 Đứt chân

Đỗ Địch An đã không kịp mở ra khiên chắn, cho dù có dùng, mới bắt đầu tốc độ cũng không nhanh, cũng sẽ bị đánh tan. Hắn chỉ có thể vũ động lưỡi dao toàn thân, phất phơi như vô số dây cột tóc trước gió, mạnh mẽ bắn về phía trước, hoặc nghiêng hoặc cong hoặc méo, dùng các góc độ khác nhau đâm về phía cô gái.

Phát đánh này hoàn toàn ôm tư thế lưỡng bại câu thương, hắn không cách nào tránh công kích của cô gái, chỉ còn cách dùng công thế thủ.

Phốc! Phốc!

Trong chớp mắt giao chiến với tốc độ ánh sáng, hai người đã ra tay hơn trăm lần, sau đó, tựa như có một cổ kình lực bạo phát giữa hai người, đánh cả hai bật ra ngoài.

Đỗ Địch An lùi về sau vài bước, lưỡi dao phía sau cắm vào trong đất, như một cái chân thứ ba chống đỡ, giúp thân hình hắn dừng lại. Hắn cúi đầu nhìn ba lỗ máu to như miệng ly ở chỗ trống của gốc lưỡi kiếm nơi lồng ngực, trong mắt khẽ thoáng qua sát khí.

Ở một bên khác, thương thế của cô gái còn nghiêm trọng hơn cả Đỗ Địch An, tám cái quái trảo bị chặt mất hai cái rưỡi, vài cái còn lại phía trên cũng có vết xước hoặc sâu hoặc nông, chỗ vết thương chảy máu không ngừng.

cô gái đã được chứng kiến sự lợi hại của lưỡi dao của Đỗ Địch An, vết thương do nó tạo thành không cách nào chữa lành, nàng chỉ có thể cắt bỏ những vết thương bị đâm và bị xước trúng, moi phần huyết thịt gần chỗ đó ra, nàng phải tự tạo ra vết thương mới, mà vết thương do nàng tạo ra có thể chữa lành, sẽ không phá hủy phần mạch máu mao mảnh và huyết thịt.

Vù!

Vù!

Đỗ Địch An bắn ra từng lưỡi dao, đồng thời gia tăng sự sinh trưởng của lưỡi dao mới, trong chớp mắt tất cả lưỡi dao phục hồi như mới, những lưỡi dao bị dính chất nhầy đen sì đã hoàn toàn bị bắn ra ngoài.

cô gái băng bó vết thương xong, nhìn Đỗ Địch An hồi phục như cũ, dữ tợn trên mặt không giảm, chiến đấu như lại quay về khởi điểm, chỉ có vết thương trên người nàng, chứng minh chiến đấu lúc trước có tồn tại.

“Ma ngân của ngươi không tệ, chỉ đáng tiếc, năng lực chỉ có một!” Khóe miệng cô gái khẽ giương lên, gương mặt bị răng hô chống lên vặn vẹo trông càng dữ tợn, “Nếu ngươi đã bức ta đến mức này, ta sẽ không để ngươi chết được thống khoái!” Nói xong, toàn thân phát ra âm thanh bẻ xương cốt, thân thể nàng đột nhiên mở rộng ra gấp một lần, trên lưng mọc ra những kim nhọn sắc bén, từ nửa thân nghiêng về trước, như thằn lằn bò sát mọc ra tám cái chân.

“Thần thứ!”

m thanh trầm thấp của cô gái thốt ra hai chữ, âm thanh còn chưa truyền đến trong tai Đỗ Địch An, bóng dáng của nàng hóa thành một tàn ảnh màu đen, thoáng cái không thấy rõ hình dáng của nàng, chỉ có thể thấy một bóng đen kéo dài cấp tốc quét đến.

Nhanh quá!

Con ngươi Đỗ Địch An co rút lại, chỉ cảm thấy trong tầm mắt có một bóng đen chợt đánh tới, cơ thể hắn chưa kịp phản ứng thì đã đến ngay trước mặt, thời khắc này muốn thi triển Lá Chắn Gai cũng không kịp nữa, còn không đợi hắn xoay lại thì có thể đã bị đánh trúng.

Trong lúc vội vàng, hắn toàn thân dao sắc theo bản năng giơ lên che về phía trước, hoặc chống đỡ hoặc đang đột kích.

Ngay lúc này, bóng đen chợt lóe lên, tựa như một u linh, cảm giác ớn lạnh trong nháy mắt từ sau lưng truyền đến.

Trong tầm mắt Đỗ Địch An nhìn thấy cô gái hóa thành bóng đen rồi vòng tới sau lưng, sắc mặt hắn nhất thời trở nên tái nhợt, khó có thể tin nổi, tốc độ di chuyển nhanh như vậy lại còn có thể xoay chuyển, lẽ nào đó không phải là tốc độ cực hạn của nàng ta?

Hắn đã nhìn thấy hướng di chuyển của cô gái, tuy nhiên thời khắc này tất cả lưỡi dao của hắn đều lao về phía trước, muốn rút về phòng thủ căn bản không còn kịp nữa.

Tất cả những việc này đều không đến nửa giây, bóng đen đột ngột đánh vào gốc dao sau lưng Đỗ Địch An, tuy rằng toàn thân hắn đều phủ đầy dao nhọn, nhưng kẽ hở ở giữa lưỡi dao lại là chỗ yếu nhất của hắn.

Bụp!

Đỗ Địch An nghiêng về phía trước bay ra, cơn đau dữ dội khiến hắn cảm thấy toàn bộ phần lưng như bị xé rách, cảm giác như một đạo mũi nhọn đâm thủng toàn bộ xương sống, hắn kêu lên một tiếng đầy đau đớn, không đợi tiếp đất, đã thấy cô gái kia như hình với bóng theo đến, từ nơi nách dưới cánh tay bắn ra hai xúc tu như độc xà quấn chặt lấy hai chân của Đỗ Địch An.

Trong trạng thái ma hóa, hai chân của Đỗ Địch An cũng nhô ra những gai nhọn cực kỳ sắc bén, nhưng lúc này những xúc tu như độc xà lại quấn quanh ở kẽ hở của gai nhọn, đột ngột kéo mạnh Đỗ Địch An, ngay sau đó Đỗ Địch An cảm thấy chân mình đau nhói, cơ thể lăn về phía trước.

Hắn không quản toàn thân đang đau đớn, mượn đà nhanh chóng trèo lên, dùng dao sắc bảo vệ toàn thân, trước tiên tìm kiếm bóng hình của cô gái, nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi, chỉ thấy xúc tu dưới nách nàng hơi uốn lượn cuốn lấy bắp chân tràn đầy lưỡi dao.

Bắp chân này đương nhiên là của hắn.

Lúc này hắn mới cảm nhận được một bên chân mình từ đầu gối bị chém đứt, máu chảy không ngừng.

Khuôn mặt cô gái tràn đầy thô bạo mang theo vài phần nghiền ngẫm, nhìn Đỗ Địch An một cách hung ác, khóe miệng tựa hồ đang nở ra một nụ cười độc ác, tùy ý mang cái chân bị xúc tu quấn lấy ném đi, trong lúc bay lên, vài bóng đen nhanh như chớp xoẹt qua, bắp chân vỡ nát ngay tức khắc biến thành những mảnh máu thịt và xương vụn rơi vãi trên mặt đất, mất đi khả năng nối lại.