Chương 1169 Cấm kỵ của việc băng hóa (2)
Hắn nghĩ đến Long mẫu trong Long tộc săn ma, toàn thân băng hóa, lại nghĩ đến những kẻ mắc bệnh ‘Chứng Băng Huyết’ trong Giáo Đình m, nói: “Này có gì khiến người ta sợ hãi đâu, quá lắm thì toàn thân băng hóa thôi, tuy rằng là sức mạnh tự mình hủy hoại, nhưng cũng không đến nỗi trở thành điều cấm kỵ chứ?”
Người đàn ông cường tráng ha ha cười lên, nói: “Toàn thân băng hóa thì không có gì kỳ lạ, nhưng băng hóa một bộ phận cơ thể như ngươi thì lại là hiếm thấy, thậm chí chưa từng xảy ra.”
“Có khác nhau gì không?” Ánh mắt của Đỗ Địch An khẽ động đậy, hắn đột nhiên để ý tới, lý do người đàn ông cường tráng này chưa giết mình, có lẽ không hoàn toàn là vì muốn hắn dẫn đường, mà là nảy sinh hứng thú đối với cánh tay phải của hắn.
“Sự khác biệt lớn hơn ngươi tưởng tượng đấy.” Người đàn ông cường tráng cười ha ha ha nói: “Những người bình thường khi nhiễm phải độc Cực Hàn Băng Tinh, đều là từ một ‘điểm’ bắt đầu, sau đó lấy điểm này làm điểm trung tâm lan rộng ra toàn thân, nói một cách khác, trước khi lan rộng, cũng là giống như ngươi vậy, chỉ băng hóa một bộ phận của cơ thể. Nhưng, tốc độ lan rộng rất nhanh, nhất là để cho lúc cơ thể băng hóa tiến hành chiến đấu, rất nhanh sẽ khiến cho máu băng chạy khắp cơ thể, từ đó sẽ toàn thân băng hóa!”
“Nhưng, hãy xem dáng vẻ của ngươi, cơ hồ không hề có dấu tích của sự lan rộng, ngươi làm sao mà làm được thế?”
Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên, chậm rãi nói: “Có lẽ là ta may mắn thôi.”
“Điều này không phải may mắn là có thể giải thích được đâu.” Người đàn ông cường tráng nói một cách đầy ẩn ý.
Đỗ Địch An im lặng, không nói nữa.
Người đàn ông cường tráng không hỏi thêm nữa, dường như chỉ là trò chuyện một cách ngẫu nhiên.
Một lúc sau, Đỗ Địch An đã đến chỗ nghỉ đêm nay của bọn họ, vẫn chưa lên núi, đã cảm nhận được mùi giả dạng qua của Zachit và Jason, hắn khẽ cau mày, dẫn người đàn ông cường tráng từ từ chậm rãi lên núi.
“Ủa?”
Đi được nửa đường, người đàn ông cường tráng đột nhiên di chuyển, hắn ta lướt qua bên người Đỗ Địch An như một cơn gió, trong nháy mắt đã biến mất.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai tiếng hét thảm đột nhiên vang lên từ trên đỉnh núi.
Đỗ Địch An khẽ im lặng, thông qua nguồn nhiệt hắn đã sớm thấy được, lúc hắn lên núi Zachit và Jason, đã nhận thấy rằng hắn đã quay lại, mà cũng nhận ra sự kỳ lạ, từng người họ tản ra hai bên và bỏ trốn. Hắn cố ý chọn cách đi bộ chậm rãi để hai người có thời gian chạy trốn.
Nhưng không ngờ rằng, người đàn ông cường tráng cũng đã nhận ra, hai người chưa kịp chạy thoát không xa thì đã bị người đàn ông cường tráng bắt lại mang về, quăng xuống bên cạnh Dana.
Ngón tay hắn nắm chặt, dắt theo Helisha chậm rãi đi lên núi.
Hắn không nhân cơ hội chạy trốn, với tốc độ của người đàn ông cường tráng, ước chừng chưa đợi đến lúc hắn chạy tới chân núi, thì đã bị đuổi kịp. Hơn nữa, hắn biết người đàn ông cường tráng sẽ nhìn thấy gì khi lên núi, nên hắn không muốn vùng vẫy làm những điều vô nghĩa để chọc giận đế hắn ta vào lúc này.
Khi lên đến đỉnh núi, hắn ta nhìn thấy Zachit và Jason đang nằm trên mặt đất, rên rỉ thảm thiết, hai chân của hai người bị đánh gãy và uốn cong ở những góc độ đáng sợ, xương bên trong đâm thủng và nhô ra khỏi da, máu chảy ra bê bết, với các mảnh vụn xương.
Cách hai người không xa, người đàn ông cường tráng đứng đó như một tòa tháp đen thẳng đứng, toát ra sát khí ngột ngạt đáng sợ, quay lưng về phía hắn, rồi cúi đầu, trước mặt hắn là Dana - chỉ còn nửa thân trên mà còn không có hay tay đang nằm trên ổ cỏ...
Cách nhau khoảng cách khá xa, Đỗ Địch An có thể cảm nhận được sát khí đáng sợ phát ra từ người đàn ông cường tráng, khiến người ta kinh hãi, lỗ chân lông trên toàn thân đều cảm nhận được luồng sát ý lạnh thấu như băng.
“Đỗ Địch, ngươi, ngươi tên khốn nạn.”
“Ta phải giết chết ngươi!”
Jason và Zachit nhìn thấy Đỗ Địch An đang leo lên núi, họ không thể không gầm lên dữ dội.
“Thế mà lại phản bội bọn ta, ngươi sẽ chết không yên lành!”
“Cho dù là chết, ta cũng sẽ nguyền rủa ngươi!!”
Hai người mặt mày dữ tợn, hai mắt nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, trong lòng tràn đầy căm hờn và thù hận, hận không thể ăn tươi nuốt sống Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An khẽ im lặng, vốn dĩ tính nói “Ta cũng không còn cách nào khác”, nhưng nhìn thấy hai người bọn họ tức giận như vậy, hắn ta cảm thấy không cần phải nói ra nữa, chả lẽ có thể mong đợi một câu nói sẽ được bọn họ tha thứ sao? Nếu tha thứ thì sao nào, khi cái chết đứng ngay trước mặt, mọi thứ sẽ trở nên vô vị buồn tẻ.
“Cha, cha…” Dana phát ra âm thanh yếu ớt. Nàng vốn là một người ngu khờ nhưng trong giây phút khắc này con ngươi bỗng nhiên lộ ra vẻ minh mẫn, trong đó còn ngập tràn sự kích động, oan ức và một chút nhẹ nhõm như được giải thoát. Nước mắt nàng chảy dài trên khóe mi. Không ai biết trong quãng thời gian này nàng đã phải chịu biết bao sự sỉ nhục và dày vò. Những những nỗi đau về thể xác không lớn bằng vết thương lòng mà Zachit và Jason dành cho nàng, đó mới là vết thương khiến nàng đau khổ nhất.
Nhưng nàng đã nhẫn nhục chịu đựng.
Sở dĩ nàng có ý chí kiên cường như vậy là vì nàng biết, một khi bị đám người Đỗ Địch An đạt được mục đích sẽ nguy hại đến tính mạng của “cha”, dù nàng biết đám người Đỗ Địch An không phải là đối thủ của cha nhưng nàng không muốn cha phải đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào.