Chương 1170 Căn cứ
Giờ đây khi nhìn người đàn ông cường tráng đang đứng ở trước mặt nàng, nàng cảm thấy tất cả những gì nàng bỏ ra đều đáng giá. Sau cơn mưa trời lại sáng, nàng vẫn hằng mong đợi, thậm chí là ảo tưởng đến giờ phút này, rốt cục nàng cũng đợi được rồi.
Sau khi nghe được tiếng của Dana, Jason và Zachit đang gào thét, gầm rú đột nhiên sững người lại như bị điện giật, họ đứng ngây ra rồi nhanh chóng xoay đầu lại nhìn về phía nàng. Tầm mắt họ lướt qua người tráng hán, nhìn về phía Dana đang được đặt trên bãi cỏ trước mặt hắn ta. Qua rồi hồi lâu, hai người mới xoay cái cổ cứng đờ lại, liếc mắt nhìn nhau, lại chầm chậm nhìn về phía Đỗ Địch An. Nhưng Đỗ Địch An lại nhẹ nhàng lắc đầu, trong ánh mắt dường như có một tia xám xịt.
Hai người sững sờ, hơi há miệng ra nhưng lại chẳng nói nên lời.
Vào giờ phút này thì bọn họ đã hiểu rõ. Vốn dĩ Dana không bị điên. Ngay từ đầu nàng đã biết kế hoạch của bọn họ.
Bỗng nhiên hai người cảm thấy chẳng thể trách cứ Đỗ Địch An, trong ánh mắt họ tràn đầy tuyệt vọng.
“Cha ở đây.” Người đàn ông cường tráng hơi ngồi xổm xuống, giọng nói khàn khàn. Hắn ta nhẹ nhàng ôm lấy Dana, hắn thận trọng ôm nàng như thể đang ôm một đứa trẻ sơ sinh. Trên khuôn mặt cương nghị lộ ra vẻ dịu dàng, ấm áp, hắn nói “Ta tới đưa ngươi về nhà.”
“Cuối cùng ta cũng đợi được ngươi rồi.” Trên môi Dana nở một nụ cười ngọt ngào nhưng có phần mệt mỏi, nàng từ từ nhắm chặt mắt lại và chìm vào hôn mê.
Trong khoảng thời gian này nàng luôn cố gắng để đóng tròn vai nên không được nghỉ ngơi đầy đủ, giờ đây nàng đã không còn đủ sức để tiếp tục chống đỡ nữa.
Người đàn ông cường tráng hôn nhẹ lên vầng trán nàng. Hắn nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng và ấm áp.
Hồi lâu, hồi lâu.
Hắn từ từ xoay người lại, khuôn mặt dịu dàng, ấm áp đã thay bằng vẻ hờ hững, lạnh lùng và xa cách. Ánh mắt hắn nhìn về phía Zachit và Jason.
“Đại, đại nhân, không phải do ta làm. Là hắn, là do bọn họ làm. Ta từng khuyên bảo bọn họ rồi, nhưng bọn hắn không nghe ta…” Trên khuôn mặt đầy tuyệt vọng của Zachit như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn quỳ xuống rồi bò qua chỗ người đàn ông cường tráng, tỏ rõ vẻ cầu xin. Hắn chỉ tay về phía Jason và Đỗ Địch An rồi nói: “Xin ngài hãy tha cho ta, ta đồng ý làm bất cứ chuyện gì cho ngài, dù là phải lên núi đao xuống biển cũng được.”
“Ngươi!” Jason vừa tức giận vừa sợ hãi. Hắn cũng học theo Zachit bò đến trước chân người đàn ông cường tráng và nói: “Đại nhân, là ý của hắn, không liên quan tới ta, ta có rất nhiều tin báo có thể tiết lộ cho ngươi, ta biết kẽ hở của Tường Chiến Thần, ta còn biết bí mật của Đế quốc. Xin ngươi hãy tha cho ta, ta có thể làm thuộc hạ của ngươi, ta có thể giúp ngài làm bất cứ chuyện gì.”
Hắn và Zachit đều biết, việc khóc lóc cầu xin như thế này khiến bọn hắn trở nên thật thấp kém, hành động này không đủ để khiến người khác rủ lòng thương thậm chí sẽ làm cho người ta chán ghét hơn. Nhưng nghĩ đến lợi ích, bọn hắn chỉ có thể làm mọi cách khiến cho người đàn ông cường tráng thấy mình còn có giá trị lợi dụng và có thể giúp đỡ được cho hắn.
Trên khuôn mặt người đàn ông cường tráng lạnh lùng vô cảm, hắn đưa mắt nhìn hai người. Một lúc sau hắn ta mới chậm rãi mở miệng nói: “Các ngươi đã làm nàng bị thương như thế nào?”
Nghe thấy hắn hỏi, hai người như tìm được một lối đi. Bọn hắn tranh nhau lên tiếng, chúng chỉ vào Đỗ Địch An và nói: “Là hắn ra tay đánh lén và chém ngang hông nàng, bọn ta định theo nàng đi gặp ngươi nhưng không ngờ hắn ta bất ngờ tập kích. Bọn ta thấy hắn đã làm thì không thể tiếp tục đi gặp ngươi nữa nên chỉ đành đi cùng hắn. Tất cả mọi việc đều là do hắn làm ra!”
Người đàn ông cường tráng hơi híp mắt lại rồi ngẩng đầu nhìn về Đỗ Địch An đang đứng cách đó không xa.
Đỗ Địch An bị hắn nhìn đến mức toàn thân túa ra mồ hôi lạnh, thế nhưng hắn không mở miệng giải thích. Với con mắt tinh tường của người đàn ông cường tráng cho dù bọn họ không nói hắn cũng có thể đoán ra được ít nhiều.
“Nợ máu phải trả bằng máu, ta sẽ giữ lại mạng cho các người nhưng các người không thể không đền tội.” Người đàn ông cường tráng nói với giọng điệu không mang theo cảm xúc, phản ứng của hắn khác xa với tưởng tượng của bọn hắn, hắn không tức giận và lạnh lùng như họ nghĩ. Khi hắn vừa mới nói xong đột nhiên vài cơn gió mạnh thổi qua.
Zachit và Jason hơi run, sau đó trên cánh tay của bọn hắn truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Khi hai người cúi đầu xuống nhìn thì thấy cánh tay của mình và người bên cạnh rơi xuống đất, cánh tay đã đứt lìa khỏi vai.
Đau đớn ập đến như bị kim châm, nỗi đau truyền tới từng dây thần kinh của não. Hai người đau đớn hét nhưng không dám hét quá to để tránh làm tráng hán ghét.
Bọn hắn đã từng chi phối sự sống và cái chết của rất nhiều người nên đương nhiên biết khi đang chi phối mạng sống của kẻ khác ghét nhất là thấy cảnh tượng gì.
Cơ thể của người đàn ông cường tráng dường như không có bất cứ hành động nào, ngay cả Đỗ Địch An luôn dõi mắt nhìn theo từng hành động của hắn cũng không thấy rõ hắn đã ra tay như thế nào. Người đàn ông cường tráng nhìn thấy hai người đau đến nhe răng trợn mắt nhưng không dám kêu rên lớn tiếng trong con ngươi hắn lóe lên một tia lạnh lùng. Hắn liếc mắt nhìn Đỗ Địch An đang đứng cách đó không xa rồi nói: “Đỡ bọn chúng đi theo ta.”