← Quay lại trang sách

Chương 1182 Không đường về

“Muốn trở thành Vương giả, rất đơn giản.” Borrow vừa động tay động chân, miệng cũng không ở rãnh rỗi, một mình hắn ở chỗ này rất nhàm chán, lần đầu tiên gặp một vật thí nghiệm như Đỗ Địch An, cũng vui vẻ tán gẫu vài câu, hắn nói: “Chỉ cần ngươi tìm được một con Cực Băng Trùng Vương là được, hoặc tự mình bồi dưỡng ra một con.”

“Cực Băng Trùng Vương?” Đỗ Địch An hơi nhíu mày, nhưng nghĩ lại, người có ba bảy loại, đế vương chư hầu, thú có lãnh địa, chiếm đất làm vua, côn trùng tự nhiên cũng sẽ có trùng vương.

Đột nhiên, hắn nghĩ đến trong phi thuyền phía dưới dưới hồ băng nơi Cực Hàn Băng Long kia trú ngụ, chỗ trung tâm vật chất không biết tên quỷ dị như cành cây mở rộng ra, con trùng quỷ dị đó, lẽ nào đó chính là Cực Băng Trùng Vương?

Nếu nói như vậy, chẳng lẽ hắn đã bỏ lỡ cơ hội rồi sao.

Cơ hội trở thành Vương giả từng gần ngay trước mắt?!

“Sao vậy, căng thẳng rồi à?” Borrow cảm thấy nhịp tim của Đỗ Địch An đột nhiên đập nhanh hơn, rất hứng thú nhìn hắn một cái, ánh mắt thâm thúy: “Hay là, ngươi đã từng nghe về Cực Băng Trùng Vương ở đâu đó, hoặc là, từng gặp qua?”

“Nói không căng thẳng là không phải.” Trên mặt Đỗ Địch An làm ra vẻ rất lạnh nhạt, nhưng nhìn thoáng ra cũng có thể biết được hắn đang cố ý ngụy trang: “Đây là lần đầu tiên ta nghe nói Cực Băng trùng cũng có Vương, Cực Băng trùng vốn đã rất khó chế phục rồi, thực lực của Cực Băng Trùng Vương so với Vực Sâu có lẽ còn mạnh hơn, đúng không?”

Borrow liếc nhìn Đỗ Địch An một cái, thờ ơ nói: “So với Chủ Vực Sâu thì kém hơn một chút, nhưng xung quanh thứ này Cực Băng trùng thường tập trung thành đàn, muốn bắt được nó vô cùng khốn khó, rất nhiều Chủ Vực Sâu đạt đến bình cảnh đi bắt Cực Băng Trùng Vương, không cẩn thận lại trở thành bữa ăn của Cực Băng Trùng Vương, chính vì như vậy con đường Vương giả không phải là chuyện đơn giản đến thế.”

“Vậy vì sao không mời Vương giả hỗ trợ?” Đỗ Địch An tò mò hỏi, phải biết rằng tồn tại của cấp bậc Chủ Vực Sâu tất nhiên là người cao cấp trong Đế quốc. Mà Đế quốc do bảy vị Vương giả cai quản, chẳng khác nào phân chia bảy trận doanh, không tồn tại phái trung lập không nương nhờ Vương giả trong trận doanh, điều đó nghĩa là đối địch với tất cả Vương giả, bởi vậy nếu có nương nhờ Vương giả, vậy thì mời Vương giả tự ra tay là tốt nhất, một khi thành công trở thành Vương giả mới, cũng sẽ giúp phe phái của vị Vương giả này tăng cường sức mạnh, có thể nói là vẹn cả đôi đường.

“Mời Vương giả ra tay?” Khóe miệng Borrow khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười châm biếm: “Vương giả nếu như biết được sự tồn tại của Cực Băng trùng, thì làm sao có thể chia sẻ cho người khác được?”

“Lẽ nào Vương giả không phải cực hạn, vẫn còn có thể tiếp tục thăng cấp sao?” Đỗ Địch An kinh ngạc: “Cũng giống như Vực Sâu, hấp thụ càng nhiều Cực Băng Trùng Vương thì thực lực càng mạnh?”

Borrow cười nhạo một tiếng: “Tất nhiên là không thể, đối với loài người chúng ta Vực Sâu đã là cực hạn rồi, về phần Vương giả, ôi, có thể được tính là “người” hay không thì vẫn không biết được, bọn hắn nhìn thấy Cực băng Trùng Vương thì chỉ biết tiêu hủy, đối với hắn mà nói, Vương giả thật sự chỉ cần có một là đủ rồi!”

Đỗ Địch An giật mình, có phần khó lý giải: “Không phải bên ngoài Tường Chiến Thần vẫn còn dị tộc đang chờ thời cơ mà hành động sao, thực lực của Đế quốc càng mạnh càng tốt, có thêm một Vương giả là thêm một phần sức mạnh thậm chí có thể đem dị tộc trục xuất tiêu diệt hoàn toàn, vì sao lại phải áp chế? Lẽ nào là sợ đoạt quyền? Nhưng sao bọn hắn không nghĩ thủ đoạn khác để áp chế, có được một Vương giả trở thành nô bộc của mình, có lẽ cũng là vô thượng vinh quang và hư vinh, phải không?”

“Dị tộc liên quan gì đến bọn hắn?” Borrow cười lạnh: “Lẽ nào ngươi cho rằng dị tộc có thể thương tổn bọn hắn sao? Thế giới to lớn như vậy, cho dù Đế quốc có bị hủy diệt rồi, bọn hắn cũng sẽ tồn tại, một Vương giả muốn chạy trốn có lẽ không ai có thể giữ lại được, trừ khi là Hoang Thần đã chết sống dậy, nhưng điều đó là không thể nào, Hoang Thần sớm đã tuyệt tích rồi, bỏ đi, nói với ngươi những cái này ngươi cũng không hiểu.”

Nói xong, hắn cúi đầu tiếp tục giải phẫu bụng của Đỗ Địch An, nội tràng và nội tạng bên trong chậm rãi dời ra từng bộ phận.

Sắc mặt Đỗ Địch An khó coi, một là vì lời nói của Borrow, hai là nhìn thấy ruột của mình bị lôi ra, cắt đứt, cho dù tố chất có tốt đến đâu, cũng cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà, tràn đầy kinh sợ cùng với hoảng hốt.

Hắn chuyển tầm mắt, không nhìn về phía bụng của mình nữa, để xua đi cảnh tượng còn lưu lại trong tâm trí, hắn tiếp tục hỏi: “Ngươi vừa nói Vương giả đã không còn tính là người nữa, vậy nguyên nhân là vì sao, lẽ nào như ngươi nói khi trước, suy nghĩ của bọn hắn đã bị biến đổi rồi?”

“Gần như vậy.” Borrow cũng không ngẩng đầu lên, chuyên tâm vào việc trong tay.

“Cực Băng Trùng Vương và Cực Băng trùng cách biệt rất lớn sao, những người trở thành Vương giả hẳn phải là người nổi bật nhất trong các Chủ Vực Sâu, rõ ràng có thể bị biến đổi suy nghĩ, lẽ nào không có cái gì ma ngân không bị ảnh hưởng sao?” Đỗ Địch An tiếp tục hỏi, dù sao cũng đã thành cá trên thớt, sống chết chưa rõ, hắn cũng không ngại đắc tội Borrow làm hắn phiền chán.