← Quay lại trang sách

Chương 1189 Một đời

“Ở đâu?”

“Ở trong một cái gọi là Tường Thần.”

Borrow chế nhạo cười một cái: “Nói như vậy thì ta trước tiên cần phải vượt qua Tường Chiến Thần, sau đó tìm thấy bức Tường Thần này mới có thể có được cái mà ngươi gọi là kho đông lạnh sao?”

Đỗ Địch An lại thở dài nói: “Lời nói thật tại sao còn không đáng tin bằng lời nói dối chứ?”

“Ngươi không cần nói thêm nữa, ta tự có cách để kiểm tra xem lời mà ngươi nói là thật hay giả.” Borrow vẫy tay, xoay người đi.

Đỗ Địch An nhìn thấy hắn đang chuẩn bị rời đi, sắc mặt có chút khó chịu: “Ngươi chuẩn bị dùng hình sao?”

Borrow không có đáp lại, mở cửa rời đi.

“Má!” Đỗ Địch An tức giận mắng một cái, vẻ mặt hắn vô cùng phẫn nộ, là một người có bệnh đa nghi nặng nên hắn tất nhiên hiểu được rằng “tin tưởng” là vô cùng khó có thể có được. Giống như khi bọn họ bắt được Dana, nếu như không dùng hết tất cả các cực hình lên người nàng thì bọn họ cũng không dám tin lời của nàng. Cho dù nàng nói tình ý chân thành, tha thiết như thế nào thì bọn họ cũng không dám tin. Chỉ khi ép nàng đến cực hạn, thậm chí là bị ép đến điên mới cảm thấy lời của nàng có khả năng tin tưởng.

Nhưng mà báo ứng quả thật không sai, trong nháy mắt hắn lại trở thành tù nhân, giống như Dana lúc đó, hắn đang phải tận mắt thấy tất cả những dằn vặt mà Dana đã phải trải qua. Hắn từ từ cơ thể cho đến tâm hồn đều không muốn nhìn thấy những chuyện như thế này xảy ra trên người mình, đặc biệt là những hành hạ về tâm hồn. Borrow biết điểm yếu của hắn chính là Helisha.

Hắn tuyệt nhiên không muốn nhìn thấy những chuyện như ác mộng như thế xảy ra.

Nếu như thật sự xảy ra, hắn sẽ cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ bị điên!

Tức giận, bất lực, căm ghét, ngang ngược, thậm chí là muốn hủy diệt tất cả, nhưng cuối cùng sự yếu ớt không còn sức lực truyền tới cơ thể lại khiến hắn đau khổ đến tột cùng.

Zachit ở kế bên nhìn thấy Borrow rời đi thì vốn tính nhân cơ hội này hỏi chuyện tuổi tác của Đỗ Địch An, những nhìn thấy những thay đổi thất thường trên gương mặt của Đỗ Địch An, lúc tức giận, lúc hung tợn, lúc lại đau khổ, tâm trạng cực kì không ổn định. Hắn biết điều mà ngậm miệng lại, cảm thông nhìn hắn một cái rồi lại nhắm mắt.

Khi trong lòng Đỗ Dịch An tràn đầy sự tức giận và hoảng sợ, cánh cửa phòng thí nghiệm được đẩy ra, Borrow quay về.

Phía sau hắn phát ra tiếng bước chân.

Đỗ Dịch An lo lắng tới mức tim đập như muốn thắt lại trong cổ họng.

Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy tiếng bước chân phía sau Borrow không phải là Helisha, mà là “Dana”.

Có điều, “Dana” này so với “Dana” lần trước hắn gặp không giống nhau, khí chất lạnh lùng, toàn thân mặc trường bào màu đỏ tươi, hai má của cô gái tuy rằng non nớt, nhưng ánh mắt thâm thúy, tràn đầy uy nghi, giống như một vị nữ vương.

Đỗ Dịch An trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lập tức cau mày, không nói một câu, nhìn Borrow đi tới trước mắt.

“Đừng cố chống cự, nàng ấy sẽ đi vào trong giấc mơ của ngươi, đọc tất cả những kí ức của ngươi.” Borrow nhìn Đỗ Dịch An từ trên cao, “Tất cả những lời nói dối sẽ đều bị vạch trần, tất cả những bí mật sẽ được tung ra, để ta xem xem, thế giới ba trăm năm trước bị hủy diệt như thế nào!”

Đỗ Dịch An ngẩn ra, đi vào trong mơ?

Trong lúc hắn vẫn còn ngơ ngác, cô gái Dana mặc trường bào màu đỏ tiến lên trước một bước, vẻ mặt lạnh lùng, đôi tay nhỏ thon dài duỗi ra, đặt lên trán của hắn, một cảm giác lạnh lẽo nhưng lại mềm mại. Sau đó Đỗ Dịch An nhìn thấy cánh tay nàng bắt đầu thay đổi, chất lỏng đen kịt chảy ra từ lỗ chân lông, tràn ra khắp cánh tay, vốn dĩ cánh tay nhỏ đáng yêu trong phút chốc trở thành gai nhọn sắc bén như chân nhện, bên trên còn phủ chút lông tơ.

“Năng lực ma ngân?” Đỗ Dịch An hoảng hốt trong lòng.

Trán bỗng nhiên tê rần.

Giống như có cây kim nhọn đâm vào trán, từ từ đâm vào càng ngày càng sâu, dường như muốn đâm thủng đầu!

Mặt Đỗ Dịch An không chịu nổi mà vặn vẹo, sau đó liền thấy trán tê rần, trong chớp mắt cảm thấy có thứ gì đó đi vào trong đầu mình, não vang ong ong, và tầm nhìn rõ ràng của hắn lập tức mờ đi, lung lay, người cô gái và Borrow trước mặt biến thành nhiều tầng tàn ảnh, tiếp đó thế giới tối dần đi, giống như tự nhiên ngã vào vực sâu, không ngừng chìm xuống.

Cũng không biết là rơi vào bao lâu, giống như mấy phút, lại giống như mấy tiếng đồng hồ.

Đột nhiên một tia sáng xuất hiện.

Ánh sáng dần phóng to, tách ra trong góc nhìn một khe hở, ánh sáng màu bạc trắng phản chiếu trong tầm mắt, từ từ trở nên rõ rệt, hiện ra một bức tranh hoàn chỉnh, thực chất là một vỏ kim loại hình elip.

Vỏ kim loại này thật quen thuộc… Ý thức của Đỗ Dịch An lầm bầm nghĩ.

Tầm mắt bỗng nhiên chuyển hướng sang một bên, Đỗ Dịch An nhìn thấy một nút bấm nhiều màu sắc sặc sỡ, và một màn hình to bằng ngón tay, phía trên có ba con số màu đỏ tươi: 300!

Đỗ Dịch An chấn động trong lòng, như bị sét đánh, con số quen thuộc này, nút bấm quen thuộc, đây không phải là thứ đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi từ tủ đông lạnh thức dậy sao?

Cũng chính là con số trên này, cho hắn biết, hắn đã ngủ ròng rã suốt ba trăm năm!