← Quay lại trang sách

Chương 1190 Một đời (2)

Ngay sau đó, quay mắt sang, Đỗ Dịch An nhìn thấy một cậu bé vô cùng xanh xao ngồi dậy từ ngăn đá tủ lạnh, xung quanh mờ mịt, qua một hồi lâu, cậu bé mới thu hết can đảm bò ra ngoài tủ đông, khi đang đẩy cửa khoang, đóng chào hắn không phải là ánh rạng đông đầu tiên, mà là một mảnh vụn thối rữa, nặng mùi, từ trên cao sụp xuống, suýt thì đè vào hắn.

Cậu bé nôn ngay tại chỗ bởi mùi hôi, thứ cậu nôn ra vẫn là bữa sáng cậu đã ăn trước khi vào tủ đông. Sau khi hết nôn, mùi trong không khí trở nên khó chịu hơn mùi nôn.

Cậu bé cắn răng, gạt thùng rác sang một bên, như con chuột trong rãnh nước bẩn, bò ra từ bên trong, cơ thể sạch sẽ đã bị làm bẩn, sau đó nhìn thấy một khu nhà tị nạn thấp và dột nát.

Cậu bé đứng ngây ra một lúc lâu, rất lâu, rất lâu, mới cất bước, thân thể vô cùng yếu ớt, chậm rãi đi về phía nơi ở của người tị nạn, bóng lưng và cảnh vật cằn cỗi và tối tăm xung quanh dần hòa làm một thể.

Nhìn từng cảnh tượng ấy, Đỗ Dịch An hoàn toàn choáng váng, đây không phải là hắn sao?

Kí ức vào lúc này giống như thủy triều ào ạt xô tới, tầm mắt của hắn đi về phía trước theo cậu bé, nhìn thấy trận mưa lớn, cọ rửa vết bẩn trên người cậu bé, cũng nhìn thấy trong đêm mưa, bóng dáng bé gái mặc trường bào màu tím xuất hiện như tinh linh, khuôn mặt tinh xảo như gốm sứ trong đêm đen vô cùng chói mắt, đang vang rền lên từng tia sáng.

Sau đó nhìn thấy bé gái nhấc bổng cậu bé bị ngã trong bùn, dẫn cậu bé đến dưới mái hiên cũ kĩ, đưa cho hắn một mẩu sandwich kẹp thịt.

Tạnh mưa rồi.

Bé gái giúp hắn lau nước trên người, đưa hắn tới trước khu nhà cô nhi viện, để lại khăn tay cho hắn, nhẹ nhàng đi.

Cậu bé lẻ loi đứng trước cô nhi viện, cuối cùng vẫn từ từ đi vào, tiếp tục sống trong cô nhi viện.

Lặng lẽ học ngôn ngữ, lặng lẽ chịu đựng chế nhạo, lặng lẽ quan sát thế giới này, lặng lẽ nhìn những đứa trẻ của cô nhi viện hành hạ mèo hoang và chó hoang đến chết, lặng lẽ nghe những người bạn kể về kết cục bi thảm của một vài đứa trẻ được nhận nuôi, sau đó cũng đến lượt hắn, chọn giữa người làm vườn và bác sĩ, hắn chọn một người phụ nữ có nụ cười xinh đẹp, sau đó cùng theo nàng “Về nhà”.

Sau đó bị đưa đi học, bị thợ săn chộp tới giám định thân thể, rồi bị đưa vào trại huấn luyện đặc biệt dành cho những người nhặt rác...

Qua từng bức họa, giống như phù quang lược ảnh “truyền phát” ở trước mắt.

Bao gồm săn bắn ở ngoài Tường…

Bất ngờ thu được ma ngân đầu tiên…

Đó cũng là khoảng thời gian của mối tình đầu thanh xuân đầy mộng tưởng đẹp đẽ, và sau khi cái lồng tối mịt mờ ấy bị phá vỡ, ánh mắt thất vọng lúc chia tay, và cả tiếng khóc tuyệt vọng trong góc tường…

Trong lòng Đỗ Dịch An rưng rưng, hắn đã đóng kín ký ức thất bại đẹp đẽ nơi sâu nhất trong ký ức, không muốn chạm vào, cho dù sau này hắn trở thành Tường chủ, cũng không đi tìm người kia nữa, nhưng vào thời khắc này, tất cả những điều này đều chiếu ra trước mắt của hắn.

Ánh mắt dịu dàng của hai người khi yêu nhau, giọng nói mềm mại, gợi lên sự mềm mại sâu thẳm nhất trong trái tim hắn, nhưng cuối cùng cả hai đều tan vỡ vì sự ly biệt.

Hắn nhìn thiếu niên bị hành hạ trong ngục giam kia, nhìn thiếu niên lặng lẽ tìm cách vượt ngục, trong lòng dần bình tĩnh hơn, quá khứ cuối cùng cũng qua đi, suy nghĩ của hắn cũng bình tĩnh lại, trái lại trong lòng mơ hồ có chút kỳ vọng, thậm chí hi vọng lúc này kí ức mau chóng qua đi.

Trong suốt thời gian dài truyền tin, cuối cùng Đỗ Dịch An cũng tìm được nàng.

Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên bên ngoài thành, nàng mặc một bộ sườn xám màu tím, giống như đóa hoa quỳnh đang nở rộ.

Giọng nói quen thuộc ấy, vọng đến tai của hắn lần nữa.

Hắn cảm thấy có chất lỏng ẩm ẩm nong nóng, trượt lên mặt mình, cảm xúc rất chân thực.

“Nếu như lúc trước có thể sáng tạo ra máy hát sớm hơn, thì tốt biết bao!” Đỗ Dịch An nghĩ trong lòng vừa đau vừa hối hận.

Hắn tạo ra nhiều thứ như thế, nhưng hắn không tạo ra máy quay đĩa đầu tiên và máy ảnh kiểu cổ điển, độ khó kĩ thuật của hai thứ này rất lớn, chúng chỉ được sử dụng cho vật phẩm thần thuật quân dụng, mang lại lợi ích thấp cho hắn, vì thế mà bị quên đi.

Hai cái này, nhưng có thể giữ lại được bao nhiêu vẻ đẹp trên đời?

Đôi khi nhìn chằm chằm vào con đường của mình, mà luôn bỏ qua cảnh đẹp hai bên đường.

Thế này không phải rất đáng buồn sao?

Hồi tưởng tiếp tục kéo dài, cho đến khi nhìn thấy thú triều trong đại quân, bóng dáng thê lương ngã xuống, máu tươi toàn thân Đỗ Dịch An khiến hắn run rẩy, đông lại, giống như tất cả máu đã nguội lạnh.

Hắn muốn gầm lên, nhưng không thể phát ra âm thanh.

Hắn giống như người đứng xem, mắt chỉ có thể đứng nhìn chuyện này xảy ra, chỉ có thể nhìn cậu thiếu niên kia ôm lấy nàng tuyệt vọng gào khóc, nhưng không thể giúp gì được.

Bỗng nhiên hắn hận cậu thiếu niên kia một chút, nếu như hắn mạnh hơn một chút, thì những chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa!

Kí ức trôi qua, tâm trạng của Đỗ Dịch An một lần nữa từ đau buồn chuyển sang tê dại, nhìn cảnh tượng phía sau với vẻ mặt vô cảm.

Kẻ xâm lược đột kích…

Lên làm Tường chủ…

Rời Tường Lớn Sylvia, đi về phía Bắc, gặp bộ tộc Amily…