← Quay lại trang sách

Chương 1191 “Địch An”

Kí ức cuối cùng, dừng lại trong phòng thí nghiệm của Borrow, cô gái đặt tay lên trán mình.

Kí ức sau khi ngủ say biến thành dấu chấm tròn.

Tầm mắt vẫn dừng lại trên kí ức cuối cùng, như thể video bị kẹt ở giữa phát lại.

Đỗ Dịch An trầm xuống, trong lòng dần đoán được năng lực ma ngấn của vị nữ vương “Daina” này là gì rồi. Hắn cảm thấy, người sau phải nhìn thấy tất cả ký ức của hắn.

Bí mật của hắn, không giữ lại mà hiện ra trước mắt của nàng, không che giấu bất kì chỗ nào.

Đây là lần đầu tiên bản thân hắn hoàn toàn bại lộ trước mặt kẻ địch, trái tim hoàn toàn lạnh lẽo, thậm chí có chút hụt hẫng.

Có điều nghĩ đến việc Borrow dùng Helisha để bức hại mình, không khỏi cảm thấy có chút cảm kích và an ủi.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, ký ức kẹt cứng đột nhiên đảo ngược nhanh chóng, giống như lật ngược lại, tốc độ nhanh vô cùng, trong nháy mắt quay lại cảnh hắn nằm trong tủ đá..

Sau đó cậu bé trong tủ lạnh chợp mắt.

Thế giới tăm tối một vùng.

Dường như bóng tối chỉ giằng co mấy phút, cậu bé mở mắt lần nữa, nhìn thấy là ba khuôn mặt khiến Đỗ Dịch An khiếp sợ, là cha, mẹ và chị gái.

Đây là hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy khi vào tủ đông.

Hình ảnh vẫn lưu chuyển theo dạng đảo ngược cực nhanh, nhanh đến mức tầm mắt của Đỗ Dịch An cũng không kịp nhìn, không có cách nào thấy rõ.

Cho đến khi hình ảnh đột ngột dừng lại.

Hình ảnh dừng lại là trần nhà trắng như tuyết, rồi Đỗ Dịch An thấy một người đàn ông trung niên cúi người xuống, sát lại gần mình, lúc này, hắn dường như đã trở lại điểm nhìn đầu tiên.

Mặc dù nhìn sơ qua má của người đàn ông trung niên này trẻ hơn nhiều nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là hắn đã nhận ra đó chính là cha của mình.

Rồi hắn thấy cha ôm hắn, vẻ mặt đầy vui mừng, trong tầm mắt còn nhìn thấy bàn tay béo múp míp của mình.

Là kí ức khi mình vừa ra đời sao?

Đỗ Dịch An thầm nghĩ, cảm giác ấm áp và lưu luyến, căn bản không nhớ nổi những chuyện của một, hai tuổi, thậm chí chuyện lúc ba, bốn tuổi cũng quên cả rồi, chỉ có chuyện khác để lại ấn tượng trong lòng, nhưng cũng không gọi là nhớ rõ lắm, nhưng vào lúc này, dưới năng lực ma ngân của “Daina” đó, những ký ức phủ đầy bụi này đã được lục lại, giúp hắn nhìn thấy rất rõ ràng các sự kiện sau khi sinh.

Có thể, đây xem như là niềm vui bất ngờ?

Nhìn vẻ mặt người cha đầy kích động, hắn cũng thấy mình không kiềm nổi mà muốn cười.

Nhưng lúc sau, hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Đỗ Địch An hoài nghi nhìn người cha tuổi trung niên của mình, giờ phút này ký ức trong đầu đã khác với lúc thức tỉnh vào 300 năm sau, hắn không thể nghe được âm thanh, dường như từ lúc mới sinh ra hắn đã bị điếc, nhưng cứ việc như thế, mấy năm nay hắn cũng sớm đã rèn luyện được năng lực đọc môi ngữ, có thể hiểu lời cha nói thông qua khẩu hình.

Nhưng mà, trong đó có một câu, lại khiến hắn hoài nghi có phải bản thân đã đọc sai hay không.

Chẳng lẽ là do cùng âm tiết?

Nhưng Hán ngữ chú trọng câu chữ phải rõ ràng, cho dù là cùng âm tiết, thì khẩu hình môi cũng có biến hóa rất nhỏ.

Khi đang bối rối, hắn quay lại ôm lấy cha mình, tầm mắt của hắn cũng thay đổi theo, trước mắt là một người phụ nữ mặc đồ trắng, khí chất ôn hòa, người đó đúng là mẹ của hắn.

Giờ phút này trên mặt mẹ cũng tràn đầy ý cười, nói: “Đúng vậy, rốt cuộc ta cũng thành công rồi, thật sự quá tốt!”

Đỗ Địch An đọc môi ngữ của nàng, hơi ngơ ngẩn, kết hợp với lời cha nói lúc trước, trong lòng hắn bỗng nhiên hơi sợ hãi, rất nhanh, hắn chợt nhận ra một chuyện, mẹ không còn nằm ở trên giường sinh, mà là quần áo chỉnh tề đứng ở trước mặt mình.

Chẳng lẽ nói, đây không phải là lúc hắn ra đời?

Hắn cảm thấy hơi mờ mịt, thấy mẹ bế bản thân từ trong tay cha, ôm hắn vào lòng, nhưng cái ôm lại thấp hơn, tầm mắt chỉ có thể thấy một chút vị trí ngực và cổ của cha ở phía đối diện, không thể nhìn thấy khuôn mặt, tất nhiên cũng không thể thấy lúc này cha có nói chuyện hay không, nói nội dung gì.

Ôm không bao lâu, mẹ của hắn lại đặt hắn về chỗ nằm ban đầu, cũng hôn lên trán hắn một cái.

Nhìn khuôn mặt tràn đầy vui sướng của nàng, Đỗ Địch An bỗng nhiên cảm thấy chắc là do mình suy nghĩ nhiều, tâm tình của hắn cũng phấn chấn lên lần nữa, trong lòng tràn ngập ấm áp. Lúc này, mẹ quay đầu nói với cha mấy câu.

Từ góc độ này, hắn cũng thấy được nửa người trên của hai người, cùng với trần nhà trên đỉnh đầu.

“Hắn còn chưa có tên, chúng ta nên đặt tên gì mới được?” Mẹ hắn cười nói.

Cha hắn cũng từ từ bình tĩnh lại sau một hồi xúc động, vuốt cằm tự hỏi trong chốc lát, nói: “Nếu vậy, thì gọi là Adam được không?”

“Adam?” Mẹ của hắn vô cùng ngạc nhiên, ngay sau đó phì cười: “Tên này hình như quá tục khí, những bộ phim của mấy người nước người hở một chút là thích rập khuôn Kinh Thánh, nếu là như vậy, chẳng phải ngươi nên gọi là Jehovah sao?”

Trong lòng Đỗ Địch An tràn đầy đồng cảm không ngừng gật đầu, tên là Adam, đùa cái gì vậy? Tên này nghe tục cỡ nào chứ?!

Cha của hắn cười ha ha, vò đầu nói: “Vậy ngươi nói gọi là gì?”

Đỗ Địch An hơi nhếch miệng, nghĩ thầm vẫn là mẹ mình đáng tin cậy hơn.

Sau đó hắn đã thấy mẹ động môi, nói: “Vậy… Gọi là Bàn Cổ được không?”

Bàn… Cổ?