Chương 1192 “Địch An” (2)
Suýt chút nữa Đỗ Địch An đã xỉu ngang.
“Hình như tên này quá thu hút sự chú ý, thôi, đổi cái tên khác đi.” Mẹ của hắn lập tức sửa miệng, cũng cảm thấy tên này có hơi quá mức “Kiêu ngạo”.
“Hình như là hơi thế thật.” Cha của hắn gật đầu, suy tư một lát, bỗng nhiên xoay người ra khỏi tầm mắt của Đỗ Địch An.
Khóe miệng Đỗ Địch An hơi co giật, cái gì mà hơi giống chứ, rõ ràng đúng là như vậy! Không phải Adam thì là Bàn Cổ, các ngươi có thể đặt một cái tên cho người bình thường không?!
Một lát sau, người đàn ông lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của Đỗ Địch An, không biết từ lúc nào trong tay cha hắn đã cầm một quyển sách màu đen, bên ngoài bìa sách là một tầng trong suốt giống như có lớp màng nhựa bảo vệ, thân bìa sách hơi rách nát, hắn chỉ thấy biểu cảm của cha đang nghiêm túc nhìn sách, khoảng chừng mười phút sau, mới ngẩng đầu lên, nói: “Nếu không, thì đặt là Andy được không?”
Khóe miệng Đỗ Địch An hơi run lên, cha luôn nói ngược lại sao?!
“Andy?” Mẫu thân hơi kinh ngạc: “Hình như đây là tên nước ngoài, nó có ý nghĩa gì?”
“Trong ngôn ngữ của Aslan, Andy từng là một vị thần sa đọa, tuy rằng đây là tên của đại ma vương, nhưng ý nghĩa gốc là chỉ đến ‘Thần tính’!” Cha của hắn khép sách lại, chậm rãi nói: “Hy vọng con của chúng ta, tương lai cũng có thần tính, tạo phúc cho nhân loại.”
Mẫu thân khẽ lắc đầu: “Không tốt, đây là tên của vị thần sa đọa, sao có thể đặt cho con chúng ta được. Ta nhớ rõ ngôn ngữ Aslan có hơi giống với tiếng Anh, từ “Thượng đế” trong tiếng Anh viết ngược lại là “Con chó”, nếu từ Andy viết ngược lại, thì có nghĩa là gì?”
“Ngược lại liều mạng?” Cha của hắn vô cùng sững sờ, lại mở sách ra một lần nữa, sau khi lật một lát, dường như đã nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Vậy gọi là Địch An đi, trong ngôn ngữ Aslan nghĩa là quang minh.”
“Quang minh?” Mẹ của hắn hơi suy tư, ngay sau đó đã gật đầu: “Không tệ, hy vọng sau này con của chúng ta hành động quang minh lỗi lạc, vĩnh viễn không bị làm bẩn, giống như ánh mặt trời, chiếu khắp vạn vật!”
“Được!” Cha của hắn ra quyết định: “Vậy gọi là Đỗ Địch An!”
Sau khi hai người thương nghị, cuối cùng cũng đã đặt được tên.
Đỗ Địch An ở bên cạnh nhìn môi ngữ đến ngơ ngẩn, không nói nên lời, hắn không ngờ thì ra đây là quá trình cái tên này xuất hiện, cũng không ngờ trong tên của mình, lại bao hàm ý nghĩ và kỳ vọng như vậy.
Quang minh lỗi lạc?
Chiếu khắp vạn vật?
Khóe miệng của hắn hơi lộ ra một tia chua xót, nghĩ thầm trong lòng còn không bằng gọi là Andy, ít nhất hắn cũng phù hợp với hàm nghĩa bên trong hai chữ “Sa đọa”, “Thần tính” đảo ngược lại thật sự là “Quang minh” sao?
Sau khi cha mẹ hắn thương nghị xong vấn đề đặt tên, thì lập tức rời đi.
Khi bọn họ đi rồi, Đỗ Địch An thấy một cái lồng trong suốt chậm rãi giáng xuống, bao phủ hắn ở bên trong.
Thời gian trôi mau.
Bắt đầu từ hôm nay, những ngày sau này cha mẹ của hắn sẽ đúng hạn lại đây thăm hắn, hôn môi hắn, có khi cũng sẽ ôm hắn.
Tình thương cha mẹ nồng đậm khiến Đỗ Địch An cảm thấy lệ nóng quanh tròng, vừa cảm động, vừa cảm thấy chua xót và bi thương, hắn nhớ đến kỳ vọng của cha và lời dặn của mẹ khi tủ đông đóng kín, đó là hy vọng hắn có thể sống sót, sau đó nếu có khả năng, thì khiến cho nhân loại tiếp tục tồn tại, làm anh hùng của nhân loại!
Lời dặn dò này hắn đã dần dần quên mất khi trở thành một thợ săn, năm tháng luôn khiến con người bất giác quên đi đồ vật quý giá nào đó, lần này ở trong hồi ức, hắn đã nhớ kỹ lại.
Chỉ là.
Biển khổ có bờ.
Nhưng khi quay đầu lại không thấy bờ…
Khoảng hơn nửa năm sau, khi cha mẹ lại đến thăm lần nữa, hắn cũng cảm giác mình đã có thể nghe âm thanh tương đối mỏng manh, giống như thính giác vừa mới phát triển, cái này khiến cho Đỗ Địch An cảm thấy vui sướng, hắn lại nghe được âm thanh quen thuộc của cha mẹ một lần nữa.
Giống như nước suối ấm áp, chảy ngang ở trong lòng.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy việc bị vị “Dana” kia thẩm vấn, là một chuyện tốt đẹp.
“Thân thể của ta hình như rất suy yếu, mỗi ngày đều phải nằm ở trong này, không thể xuống đất đi lại.” Đỗ Địch An nhìn cha mẹ lại rời đi một lần nữa, trong lòng có chút tiếc nuối, từ những cuộc đối thoại khi cha mẹ lại đây thăm, hắn cũng biết được, thân thể của mình vẫn chưa thể rời khỏi này “Phòng nuôi dưỡng” này, có khi hắn có thể cảm nhận được, thân thể nhỏ bé này cực kỳ mệt mỏi, muốn xoay người cũng khó.
Hắn cười khổ trong lòng, không ngờ bản thân lại gầy yếu đến mức độ này.
Trong phòng nuôi dưỡng, phần lớn thời gian thân thể nhỏ bé của Đỗ Địch An đều đang ngủ đông, có khi cha mẹ đến đây thăm, cũng chỉ là bị đánh thức một cái rồi tiếp tục đi ngủ, dường như vĩnh viễn cũng không ngủ đủ.
Cho đến một ngày nào đó, Đỗ Địch An nghe được bên ngoài tấm kính trong suốt truyền tới âm thanh gõ nhẹ, hắn mở tầm mắt nhìn qua, thì thấy đó là một cô bé mềm mại trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, dựa vào ánh mắt và viền môi, hắn đã biết đó là chị của mình.
Trong lòng Đỗ Địch An đột nhiên có một cảm giác quen thuộc, nhưng rất nhanh tầm mắt lại cụp xuống, thân thể nhỏ bé của Đỗ Địch An gần như chỉ nhìn một cái rồi tiếp tục ngủ.